Chương 3: (Vô Đề)

Lúc đó đã gần ba giờ sáng rồi, không biết Hứa Thanh Hoan có đói không nữa. Cãi nhau với Lục Đình Kiêu chắc tối nay chưa ăn gì...

Tôi không nói nhiều, bật bếp mini trong xe, lấy dụng cụ ra, tay thoăn thoắt:

"Hứa tiểu thư, đại ân đại đức của chị, kẻ bán bánh nhỏ bé này chẳng biết lấy gì báo đáp, xin mời chị ăn một cái bánh kếp"toàn gia phúcnhé!

Tôi mới hai mươi tuổi thôi, nhưng kinh nghiệm tráng bánh đã hơn mười năm.

Không phải tự khen, chứ ai ăn bánh tôi làm rồi chưa từng chê nửa lời.

Hứa Thanh Hoan ban đầu còn muốn từ chối, nhưng mùi thơm quyến rũ trong đêm yên tĩnh khiến cô không nỡ rời mắt khỏi cái bánh đang chín vàng trên chảo.

Khóe mắt, tôi liếc thấy bình luận lại nháo nhác:

[Lục Đình Kiêu không thấy Hứa Thanh Hoan trong camera, gọi điện không ai bắt máy, đang chạy về rồi!!]

Tôi không do dự, lật bánh một cái, rồi soạt gói ngay một cái bánh kếp cỡ

"khổng lồ bản giới hạn", bự hơn cả cái đầu người, nhét luôn vào tay cô.

"Cầm lấy nhé! Có duyên sẽ gặp lại! Cảm ơn vì món quà hôm nay, tôi sẽ nhớ ơn chị suốt đời luôn đó!"

Không đợi cô đáp lại, tôi đã leo lên xe ba bánh, đạp như chạy giặc.

Nếu để Lục Đình Kiêu nhìn thấy, đừng nói là mang đồ đi được, có khi tôi còn bị trả thù nữa!

Nghĩ tới đây, tôi đạp nhanh đến mức suýt bay ra tia lửa luôn.

Tôi vất vả lắm mới chở hết đống đồ đó về được đến nhà.

Chẳng kịp thở lấy một hơi, tôi lao vào kiểm tra từng món một trong mấy cái túi hàng hiệu khổng lồ kia.

Hermès, Chanel, Patek Philippe, Bulgari…

Mỗi lần tra giá xong, tôi phải ấn mạnh vào huyệt nhân trung, sợ mình vì kích động quá mà… ngất ngay tại chỗ.

Việc đầu tiên tôi làm sau đó là chọn một món nhẹ đô trong đám đồ để mang đi bán ở tiệm thu mua hàng hiệu.

Khi hai vạn đồng chuyển thẳng vào tài khoản, cảm giác ấy… lần đầu tiên tôi mới thật sự cảm thấy tiền rơi xuống đầu là chuyện có thật!

Trời ơi, tôi Hướng Du Du cuối cùng cũng có ngày hôm nay ư?!

Người ta vẫn nói:

"Không phát tài bất ngờ thì khó mà giàu nổi."

Thì đây tôi đúng là phát tài bất ngờ rồi!

Tôi ôm tiền đi mua một bộ quần áo và giày dép tươm tất, về nhà mở app học mấy kiểu phối đồ sang chảnh.

Sau đó, tôi dùng chính mấy món đồ hiệu trong túi LV để tô điểm khí chất cho mình.

Bình luận bay trước đó có nói: Lục Đình Kiêu sắp đến mua lại căn nhà, nên tôi phải tranh thủ bán hết đống đồ càng sớm càng tốt.

Nhưng trước hết tôi phải nâng cấp bản thân cho ra dáng người có tiền đã.

Không thì nhỡ đâu người ta tưởng tôi ăn trộm, báo công an thì toi!

Tôi soi gương, đánh giá tổng thể từ đầu đến chân… rồi gật đầu hài lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!