Phần 2.
3.
Lục Hàn Trúc đứng dậy, dần dần áp gần.
Tôi dùng hai tay ôm ngực, nói bằng giọng chẳng có chút lực uy h. iếp nào:
"Anh đừng có mà làm bừa! Hiện giờ là xã hội pháp trị đó!"
Nghe lời tôi nói, Lục Hàn Trúc phì cười:
"Đường Nhân Nhân, nơi này không người cũng không camera, cho gì tôi làm gì với em thì cũng có ai biết chứ?"
Tôi bị vẻ vô liêm sỉ của Lục Hàn Trúc chọc tức rồi. Làm ơn, chó con nhỏ dễ ngại ngùng trước kia đi đâu rồi!
Tôi ngẩng đầu bĩu môi,
"Những người vừa nãy đều thấy rồi, tôi không tin là anh dám làm ra chuyện gì với tôi!"
Lục Hàn Trúc lại nhích lại gần tôi hơn,
"Đường Nhân Nhân, em đánh giá thấp tôi rồi."
Tôi ngồi xổm xuống, muốn chuồn khỏi thì lại bị túm chặt. Hai tay Lục Hàn Trúc đặt dưới nách tôi mà xách tôi lên.
Toàn bộ món đồ tôi đang ôm trong người đều rơi xuống hết.
Ánh mắt của Lục Hàn Trúc chậm rãi di chuyển, cuối cùng dừng lại ở trên môi của tôi.
Hô hấp rối loạn.
Càng lúc càng gần.
Ngoạp! Tôi hung hăng cắn một phát lên bên má Lục Hàn Trúc.
"Đường Nhân Nhân, bỏ ra!" Giọng nói của Lục Hàn Trúc mang theo sự nhẫn nhịn, trong đôi mắt đẹp đẽ của anh lại chẳng hề có chút giận dữ.
Tay nắm của cánh cửa cuối lớp đột nhiên bị xoay, tôi vội vàng nhả ra.
Bên mặt Lục Hàn Trúc là một dấu cắn sáng loáng, còn dính thêm cả nước bọt của tôi.
Tôi hơi ngẩng đầu nhìn một cái rồi lại lập tức cúi đầu xuống.
Lục Hàn Trúc lại như không nghe thấy tiếng mở cửa. Ngón tay anh ấy cấm lấy cằm của tôi,
"Lục Nhân Nhân, lần này xuất hiện thì đừng hòng chạy trốn."
Nếu tôi chạy trốn mà anh bắt được thì mới lạ, trong lòng tôi thầm nghĩ.
Chính vào giây phút cánh cửa bị đẩy ra, Lục Hàn Trúc đã buông tay.
Biểu cảm anh ấy trở nên nghiêm túc mặc dù trên khuôn mặt vẫn còn dấu rằng.
Trần Nguyệt Điềm bước vào.
Nhìn thấy tôi và Lục Hàn Trúc đứng cạnh nhau, trong mắt cô ấy thoáng qua thứ cảm xúc gì đó không rõ ràng.
Trần Nguyệt Điềm thuộc kiểu mỹ nhân điềm tĩnh, chỉ đứng thôi cũng đã hấp dẫn ánh nhìn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!