Chương 20: Tre Và Sen!

"Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ và ổn định Thôn Minh Việt, giờ chỉ còn cái nhiệm vụ chính tuyến thứ hai!" Khải Minh ngồi trong nhà mình nhìn bảng nhiệm vụ lẩm bẩm.

Hắn đang đau đầu vì không biết phải tìm đệ tử ở đâu ra

Vì tu luyện phải đủ 14 tuổi mới có thể thức tỉnh Thiên Phú, nhưng những người trên 14 tuổi ở Thôn Minh Việt rất ít, thậm chí không có ấy chứ, toàn vào khoảng dưới 13.

Những người đủ khả năng tu luyện nhưng lại quá lớn tuổi, bỏ đi thời gian tốt để ổn định căn cơ.

"Chưởng phái, đệ tử đến báo cáo!" Từ bên ngoài bỗng vang lên âm thanh của tiểu Sầu

Vào đi. Khải Minh tắt đi giao diện hệ thống, hiện ra bộ dáng cao thâm nói.

Tiểu Sầu từ ngoài bước vào, nhìn thoáng qua Khải Minh cùng căn nhà một lần, sau đó liền mở một quyển sách ra đọc lên.

"Đệ tử vừa kiểm tra hoàn tất dân số của Thôn Minh Việt, tổng cộng bọn họ có tất cả 102 hộ dân, 456 nhân khẩu tính đến thời điểm hiện tại, trong đó có:

196 Nam cùng 260 Nữ.

16 người trên 60 tuổi.

20 người từ 50 - 59 tuổi.

200 người từ 35 - 49 tuổi.

170 người từ 25 - 34 tuổi.

50 tiểu hài tử dưới 13 tuổi.

"Tiểu Sầu không nhanh không chậm báo cáo. Do Khải Minh đã cho hắn học một khóa quản lý dân cư, cũng cho hắn học rất nhiều kiến thức cùng từ ngữ hiện đại nên hắn cũng khá thuần thục về việc này."Những người trên 14 tuổi, dưới 25 đâu hết rồi?

"Khải Minh nghe xong báo cáo liền kỳ lạ hỏi."Người trong thôn nói rằng, hai tháng trước tất cả thanh thiếu niên điều bị đưa đi tòng quân cho quân đội phục vụ chiến tranh!.

!

"Tiểu Sầu lại nói tiếp."Tòng quân, có chiến tranh sao, nhưng mà sao bọn họ không bắt những thanh niên trung niên mà chỉ đưa đi những trẻ vị thành niên kia?

"Hắn lại thấy kỳ lạ nên hỏi tiếp."Do nếu đưa những thiếu niên đi, bọn họ sẽ dễ quản lý hơn, với lại xác xuất gặp được những người có thiên phú tu luyện sẽ cao hơn, như vậy cũng giúp cho quân đội có lợi hơn đưa những người lớn tuổi đi.

Về chiến tranh, ở vùng giáp biên giới giữa các Tông Môn và Vương Quốc luôn luôn xảy ra chiến tranh giành tài nguyên, nhưng những trận chiến này chỉ với quy mô nhỏ nên bọn họ lập ra một chi quân đội dưới Luyện Hồn cùng với phàm nhân chiếm đa số, ngày ngày tất cả bọn họ đều chém giết nhau giành từng tất đất, từng mảnh sông, chiến tranh liên miên này xảy ra ít nhất cũng ba mươi năm, số phàm nhân tử trận trong các trận chiến lúc này đã được tính bằng trăm ngàn triệu.

Đây cũng là một cuộc đua quân lực phàm nhân của giới cao tầng, thậm chí có thể ví như một trò tiêu khiển của bọn họ.

Riêng lãnh địa Thuận Thiên Tông còn khá một chút, phàm nhân sau khi tử trận hoặc chiến thắng sẽ được cấp một chút phúc lợi.

"Tiểu Sầu tiếp tục nói, lúc nói những điều này ánh mắt của hắn tràn đầy lửa giận, chứng tỏ hắn cũng không đồng ý việc này."Đáng chết.

" Khải Minh nổi giận đập bàn một cái, không ngờ nơi đây lại có việc ác mộng như thế.

Dùng phàm nhân làm chiến tranh chỉ để mua vui, sau trận chiến nếu thắng hay thua đều không có gì trong tay.

Thậm chí bọn họ chiến đấu là vì mạng sống của mình, không chiến cũng chết mà chiến lại may ra có cơ hội được về nhà.

Ở cái thế giới này phàm nhân chẳng khác nào kiến cỏ.

"Ngươi lui xuống trước đi!" Khải Minh trầm mặt ra lệnh cho tiểu Sầu.

Đệ tử cáo lui! Tiểu Sầu ôm quyền cúi người chào rồi sao đó trở ra ngoài, khi đi hắn cũng không quên đóng cửa lại.

"Đáng chết, thế giới lúc trước của ta cũng có một thời gian như vậy,!. Cũng ổn là!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!