Thuốc an thần Giản Bác Hàn cho Vương Tiểu Soái cũng khá bình thường, liều thuốc cũng không mạnh. Thân là nhân viên chăm sóc, bản thân Vương Tiểu Soái cũng có chút nền tảng y khoa.
Ngay lúc đầu khi Giản Bác Hàn tiêm thuốc vào người, hắn sợ dữ lắm, lo là Giản Bác Hàn sẽ dùng liều quá mạnh, làm tổn hại tới đại não của hắn.
Mà hiện giờ, mọi thứ Giản Bác Hàn làm lại giống như đang giúp hắn, điều này làm cho Vương Tiểu Soái cực kỳ hoang mang.
Nhưng Vương Tiểu Soái vẫn rất cảnh giác, nếu không có biện pháp xác định thật giả thì thà đừng làm gì, cứ ứng phó một cách tiêu cực thôi. Chắc chắn Giản Bác Hàn mượn sức hắn là muốn hắn làm gì đó, không làm theo là được.
Ai ngờ Giản Bác Hàn lại mở máy tính ra, để trước mặt Vương Tiểu Soái, cho hắn xem video trên đó.
Đây là ghi hình ngày 2 tháng 4 khi Vương Tiểu Soái đưa thuốc cho Giản Hoài lần đầu tiên. Trên video, Vương Tiểu Soái thấy khi hắn đặt đồ bệnh nhân lên giường bệnh và xoay người rời đi, Giản Hoài giơ dao găm lên ót hắn.
Nếu không phải thuốc an thần còn ảnh hưởng tới cảm xúc của Vương Tiểu Soái, có lẽ hắn đã sợ tới mức kêu toáng lên.
Giản Bác Hàn mở video tới đoạn Vương Tiểu Soái bình yên bước ra khỏi phòng bệnh mới nhấn xuống nút tạm dừng, ông ta nói với một vẻ mặt áy náy:
"Tiểu Soái, tôi không phải là người tốt."
Hả? Vương Tiểu Soái ngước mắt nhìn Giản Bác Hàn.
"Hôm 2 tháng 4 đó sau khi thấy được đoạn theo dõi này, tôi đã lợi dụng chức quyền của mình ở bệnh viện để sửa lại băng ghi hình." Giản Bác Hàn nói.
Tại… sao?
Vương Tiểu Soái hỏi.
Trong mắt Giản Bác Hàn đầy ắp nét bi thương và từ ái: "Cậu biết đấy, Giản Hoài giết người năm 16 tuổi và thoát tội vì bệnh, chỉ cần chịu ép chữa trị ở bệnh viện thôi.
Bây giờ nó đã mười tám, bệnh tình ổn định, nếu để ai biết nó lại có ý muốn giết người lần nữa, tôi không biết mình phải đối xử với nó như thế nào lúc gặp nhau đâu.
Đạo đức nghề nghiệp nói với tôi là phải xử lý tình huống khác thường này kịp thời, nhưng… thân là một người cha, tôi lại chọn sửa lại ghi hình.
Người sửa lại cảnh ghi hình cậu trốn trong tủ quần áo vào ngày 3 tháng 4 cũng là tôi. Lúc ấy ống kính chắn mất tủ quần áo, trên tay nó vẫn cầm dao găm, tôi tưởng cậu đã bị nó tổn thương rồi mới bị nhốt trong đó.
Tôi rất vui khi thấy cậu còn sống.
Nếu cậu bị hại thật, tôi không biết phải đối mặt với cha mẹ cậu bằng cách nào nữa.
"Cha mẹ… Vương Tiểu Soái nghĩ tới cuộc gọi cho mẹ nhưng bà lại không nhận được, gọi đi thì tổng đài nói số không tồn tại, hắn khổ lắm rồi."Mấy ngày qua, tôi thấy cậu chưa từng rời khỏi bệnh viện, có lý do đặc biệt gì hả?
"Giản Bác Hàn hỏi đúng lúc,"Được nghỉ ngơi sao lại không về nhà, không nhớ người nhà à?Nhớ… nhớ chứ… hu hu hu…
"Cuối cùng Vương Tiểu Soái nhỏ giọng khóc lên,"Nhưng mà… không về được, tôi… không thể rời khỏi… bệnh viện, phải làm sao đây?Ồ thế à, vậy cậu đang thấy áp lực lắm đây.
"Giản Bác Hàn nói. Ông bước tới cho Vương Tiểu Soái một cái ôm, lặng lẽ cười rộ lên lúc Vương Tiểu Soái không thể thấy."Hu hu hu…" Vương Tiểu Soái khẽ khóc lóc.
Khi đi tới trước cửa phòng làm việc của Giản Bác Hàn, Thời Trường Phong nhìn thấy một màn như thế.
Thời Trường Phong vốn định điều tra trong âm thầm, cố tránh giao chiến với Giản Bác Hàn. Dù có đánh thật thì đương nhiên Thời Trường Phong cũng chẳng sợ bất cứ ai, chỉ là tình huống bây giờ còn khó hiểu, vẫn chưa thể tổng kết được quy tắc của thế giới, lập trường và động cơ của Giản Bác Hàn lại quá rối rắm, chỉ sợ sẽ rơi vào bẫy của đối phương nếu anh tùy tiện gây sự.
Nhưng bây giờ nếu Thời Trường Phong không can thiệp, Vương Tiểu Soái với thân phận là một mục tiêu nhiệm vụ tiềm năng sẽ bị Giản Bác Hàn tẩy não hoàn toàn.
Thời Trường Phong nhanh chóng đưa ra quyết định, rất có lễ phép gõ lên cánh cửa bị khép hờ để thu hút hướng chú ý của hai người rồi nói:
"Giáo sư Giản, ngại quá, tôi có việc tìm Vương Tiểu Soái, có thể vào trong không ạ?"
Mời vào.
Giản Bác Hàn buông Vương Tiểu Soái ra, lùi lại khoảng cách một mét rưỡi có chừng mực, giữ một khoảng cách xã giao khá an toàn với Vương Tiểu Soái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!