Chương 6: (Vô Đề)

Mắt của Phong Vĩnh Tân xoay vòng lớp nhớp lớp nhớp, nhãn cầu vốn được bảo vệ trong hốc mắt lòi ra, tròng mắt bị che kín bởi dây thần kinh và mạch máu.

"Ban đêm không được phép quanh quẩn trong hành lang, bắt mấy kẻ không vâng lời đi về." Phong Vĩnh Tân nói.

Theo mệnh lệnh của hắn, tất cả bệnh nhân tầng 4 cùng lúc nhìn về phía ba người bằng những ánh mắt dại ra.

Vương Tiểu Soái nuốt một ngụm nước bọt, run rẩy nắm chặt cáng cây lau nhà. Trên tầng 4 có khoảng 30 phòng bệnh, ngoài phòng của Giản Hoài ra, còn lại toàn là phòng bốn người. Nói cách khác, đối thủ của họ là 116 bệnh nhân và một Phong Vĩnh Tân chưa biết sống chết.

Nhân số chênh lệch như vậy, chỉ cần một kẻ trước mặt đạp một cú thôi, bọn họ cũng chắc chắn phải chết.

Chết thì chết! Vương Tiểu Soái đội thùng nước lên đầu, giơ cây lau nhà nhào tới.

Người hành động nhanh hơn hắn là Giản Hoài.

Giản Hoài cố trụ cứng chân trái trên mặt đất, hai chân ra sức rồi vọt vô đám người như một chiếc mũi tên. Cú nhảy của cậu hơn cả mười mét, trực tiếp hạ cánh trên chiếc xe đẩy y tế của Phong Vĩnh Tân. Cậu mượn xe đẩy y tế thành chỗ đứng và lại lấy đà lần nữa.

Độ cao của tầng lầu bệnh viện còn cao hơn cả nhà bình thường, Giản Hoài nhảy vòng ra sau lưng Phong Vĩnh Tân, đâm mạnh cây lau nhà mà mình cướp lấy từ trong tay Vương Tiểu Soái lúc nhảy lấy đà lên ót Phong Vĩnh Tân.

Cáng cây lau nhà xuyên thẳng qua yết hầu, mắt của Phong Vĩnh Tân khẽ lớp nhớp trở về vị trí cũ, hắn thì nặng nề té ngã xuống đất.

"Cây lau nhà của tôi đâu? Cây lau nhà đâu rồi?" Vương Tiểu Soái đang bị thùng nước che đầu, tự dưng cây lau nhà trong tay lại biến mất, hắn sợ tới mức xoay lòng vòng tại chỗ.

Thời Trường Phong gỡ thùng nước trên đầu hắn xuống, Vương Tiểu Soái vừa khôi phục thị giác liếc một cái đã thấy Giản Hoài đạp một chân lên vai Phong Vĩnh Tân, rút cây lau nhà ra với một vẻ mặt vô cảm rồi ném đại về phía bệnh nhân gần mình nhất.

Tên bệnh nhân kia bị cây lau nhà đâm thủng ngực và đóng đinh trên tường, giãy giụa vài cái rồi bất động.

Giản Hoài di chuyển nhanh lẹ như một con báo săn, động tác nào cũng mau, chuẩn, tàn nhẫn, ra tay không hề do dự. Cậu thành thạo như mình đã tập đi tập lại đồng tác này trăm nghìn lần, dù nhắm mắt cũng có thể tìm được điểm yếu của đối thủ chính xác.

Giờ phút này, cả đám bệnh nhân lúc đầu còn từ từ đi về phía Vương Tiểu Soái cũng nhào hết tới chỗ của Giản Hoài, hoàn toàn không để ý tới Vương Tiểu Soái và Thời Trường Phong.

Giản Hoài rất gầy, ngày thường cậu là một chàng thiếu niên lặng thinh. Giản Hoài trước mặt Giản Bác Hàn vừa yên tĩnh vừa yếu ớt, vẻ mặt thất thần làm cho người khác đau lòng.

Giờ đây khi bị bao vây bởi hơn trăm con quái vật không rõ nguồn gốc, Giản Hoài lại giơ tay lau đi vết máu bị bắn lên mặt, khuôn mặt dính máu vẽ nên một màu sắc điên cuồng cho cậu, khiến người ta sợ run lên.

Trong cảm nhận của Giản Hoài, động tác của các bệnh nhân xung quanh mình như bị ngừng lại. Mũi chân Giản Hoài móc một cái, mấy túi truyền dịch trên xe đẩy y tế của Phong Vĩnh Tân bị đá lên tay cậu.

Cậu tiện tay xé bao bì ra, cầm hai túi mỗi tay rồi cũng tiện tay ném đi, thế là buộc cổ của hai bệnh nhân cách mình gần nhất lại với nhau.

Túi truyền dịch như đang bị điều khiển bởi trí năng, hai dây túi dài một mét rưỡi quấn vào nhau như bánh quai chèo, tăng mạnh mức truyền dịch để bọn chúng khó thể làm đứt dễ dàng.

Giản Hoài trói chặt ba tên bệnh nhân bằng hai tay, cánh tay giật một phát, sáu đầu đập vào nhau. Cứ như thế, sáu bệnh nhân cách cậu gần nhất vướng chung một chỗ, tay chân cào loạn xí ngầu trên đất, không thể tấn công bất cứ kẻ nào nữa.

Vương Tiểu Soái: …

Vương Tiểu Soái đờ đẫn chỉ về phía Giản Hoài và nói với Thời Trường Phong:

"Bác sĩ Thời, chúng ta không cần đi tới giúp hả?"

"Có vẻ không cần đâu," Nắm tay đang bóp chặt của Thời Trường Phong dần buông ra, anh nói với Vương Tiểu Soái đang đứng bên phải mình,

"Cậu lùi về sau chút đi."

Anh vừa nói xong, mấy tên bệnh nhân đã bị Giản Hoài đá văng về phía hai người. Vương Tiểu Soái sợ tới mức giơ thùng nước ra trước người, nhưng bọn chúng lại dừng lại trong trạng thái lơ lửng ở vị trí cách Thời Trường Phong chừng mười cen

-ti

-mét.

Sau vài tiếng tia lửa lốp bốp vang lên, mấy tên bệnh nhân rớt xuống với khuôn mặt bị cháy đen, lộ vẻ không còn sức để đánh tiếp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!