Khi họ tới đây, thế giới này còn chưa cắn nuốt nhau như bây giờ, ở đây vẫn có con người. Nhưng quy tắc kỳ quặc của 20 thế giới lại làm họ hoang mang. Một lúc, máy gửi nhờ lương tâm nói là họ có thể thế chấp bạn bè, không trả nổi tiền nợ thì có thể gán nợ bằng bạn bè.
Song, nhấn xuống cái nút thì sẽ nhận được một triệu, nhưng phải trả bằng nhiều cái giá khác nhau. Khi khác, quy tắc của thế giới lại là tỉ lệ sự thật không thể vượt ngoài 20%, họ tuyệt đối không thể tin vào người khác.
Chỉ trong một ngày, họ đã kiệt sức, có người còn chết ở khi đường ranh giới cuối cùng của nhân tính đang bị khiêu chiến.
Cuối cùng, họ nhìn người khác bị cắn nuốt giữa sự bất đồng của quy tắc thế giới và biến thành một đám sương đen. Họ sợ tới mức không dám bước thêm bước nữa, trốn chui trong một hang núi không người.
Cả đám người muốn chết lại bị dọa sợ bởi vấn đề tồn tại này.
"Rõ ràng tụi mình muốn tự tử mà, tại sao tới đây lại sợ chết?" Lão Tam ôm chân hỏi.
Bởi vì ngay từ đầu họ không biết rõ sự đáng sợ của tử vong, chỉ mới hiểu ra cho đến khi tận mắt nhìn thấy cái chết ở thế giới này. Kẻ không biết thì không sợ. Họ cũng không phải kẻ có tinh thần thép tới mức có thể khinh thường mọi thứ và thách thức quy tắc, họ chỉ là một đám mít đặc thôi.
Chỉ có một người vẫn giữ được vẻ bình tĩnh khi đối mặt với tử vong, vì anh là người đích thực từng nếm trải cái chết, anh cũng là người đích thực muốn chết trong đám người.
Nhưng nghe được tiếng khóc của đám nhóc choai choai, cả người của Thời Trường Phong đang núp trong góc dần bị bao phủ bởi khói mù.
Anh là người đề nghị mọi người cùng chết với nhau, cũng là kẻ khiến mọi người dấn thân vào tình huống nguy hiểm này.
"Có phải anh đang rất tự trách mình và muốn bảo vệ họ không?" Giản Hoài hỏi.
"Tại sao nhìn thấy một thế giới khắc nghiệt như vầy mà anh chả thèm thay đổi sắc mặt gì hết vậy?" Chàng thiếu niên Thời Trường Phong hỏi.
Không phải là Giản Hoài không thay đổi sắc mặt, dù đã từng nhìn thấy thế giới như vậy, cậu vẫn cảm thấy khó chịu lắm.
Nhưng lần này, cậu mới thật sự cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của Giản Bác Hàn và Thời Trường Phong, nếu thế giới cuối cùng vẫn phải đi tới bước đường tận thế, vậy một đám người bình thường như họ phải làm sao đây?
Ba ngày sau, hiện tượng đồng hóa xuất hiện trên người mọi người. Bộ phận chống đối thế giới dần thay đổi, bộ phận chấp nhận năng lượng của thế giới lại bình thường. Điều này làm Giản Hoài hiểu ra, dù có là người cộng hưởng tư duy đi chăng nữa, họ vẫn không hề an toàn khi ở dị thế giới.
Ngày thứ sáu, một đám bạn đang chịu đau, Thời Trường Phong thì lại sốt cao hôn mê.
Anh hôn mê một ngày một đêm. Ngày thứ bảy, sau khi tỉnh dậy, Thời Trường Phong tỏa ra mùi tuyết.
Anh nói với mọi người:
"Chúng ta nghĩ cách trở về đi. Tìm thử nơi mình đã tới đây hồi trước, nói không chừng vẫn còn hi vọng. Dù sao cũng là chết, chết trên đường về nhà vẫn được hơn chết trong nỗi tuyệt vọng."
Thời Trường Phong này khác hoàn toàn với phiên bản trước đây. Mọi người đã nhìn thấy quá nhiều thứ kỳ dị ở thế giới này, họ cũng nhận ra sự thay đổi của anh và xác nhận anh không còn là Thời Trường Phong cũ nữa.
Thời Trường Phong vẫn không hề phản bác trước sự chất vấn của mọi người. Anh luôn giữ vững thái độ lạc quan và mạnh mẽ, dẫn dắt mọi người vượt qua bao nhiêu khó khăn, cuối cùng cũng về đến nhà tù, nơi họ đặt chân đầu tiên khi vừa tới thế giới này.
Khi họ tới đây, chỗ này là một khu nhà tù.
Dù sao vị trí khi mọi người cộng hưởng tư duy cũng là trại cảo tạo tội phạm vị thành niên mà. Nhưng nhà tù của thế giới này lại chẳng phân biệt nam nữ hay vị thành niên và người trưởng thành, trong tù cũng rất nguy hiểm.
Thời Trường Phong nghĩ, nếu họ tới đây từ chỗ này, vậy thì nói không chừng cũng có thể đi ngược trở về.
Họ tốn khoảng ba ngày mới về tới nhà tù. Trong lúc này, lại có thêm hai người đã mất. Có người nghi ngờ đây là âm mưu của Thời Trường Phong, câu trả lời của anh là:
"Không muốn đi theo tôi thì không cần đi đâu. Cái chết không phải là điều đáng sợ nhất, điều đáng sợ là không để lại bất cứ điều gì sau khi chết. Bạn của chúng ta đã mất mạng, tôi mong cái chết của họ sẽ không khiến chúng ta chán ngán, mà sẽ mang lại ý chí chiến đấu."
Thời Trường Phong như một vật phát sáng, anh chẳng sợ gì, luôn có biện pháp, mang đến hi vọng cho người ta ở thế giới đầy tuyệt vọng này.
Chỉ Giản Hoài biết rằng, Thời Trường Phong luôn tỏ vẻ chững chạc, tự tin và lạc quan sẽ lén run một cái khi người ta không nhìn mình. Anh cũng hỏi Giản Hoài nhiều lần:
"Tôi làm như vậy có đúng không? Chúng ta có thể về nhà thật hả?"
Dù có là Thời Trường Phong nào, nỗi sợ luôn đong đầy trong lòng anh. Chỉ là một kẻ sẽ hóa sợ hãi thành sức mạnh tàn phá, một người lại giấu nó ở trong lòng, che giấu vẻ yếu ớt bằng một vỏ bọc mạnh mẽ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!