Đây là một thế giới cắn nuốt nhau để hợp nhất. Chỉ có vài người nhìn không ra người trong một chỗ trông như nhà tù phía sau song sắt là được bảo vệ, mọi thứ phía bên ngoài đã bị đồng hóa và cắn nuốt.
Vừa bước ra khỏi song sắt, Giản Hoài đã cảm thấy cơ thể mình đang dần tan rã. Lúc này quay đầu trốn vào trong vẫn còn kịp, nhưng cậu lại không hề làm vậy.
Cậu nghĩ Lão Đại từng nói, song sắt là thứ Thời Trường Phong làm ra để bảo vệ họ, nhưng anh đã tạo dựng một chiếc song sắt kiên cố như thế bằng cách nào?
Thế giới bên ngoài không có mặt đất, không trung, trọng lực hay bất cứ thứ gì quen thuộc với Giản Hoài. Một bước cậu cũng thấy khó đi, ngay cả bàn tay cũng nhanh chóng tan mất.
Nhưng hai nguồn năng lượng sống và chết luôn đấu đá với nhau vẫn còn ở trong máu. Điều này khiến Giản Hoài nhận ra cơ thể của cậu không biến mất thật, tay còn nằm trên cổ tay, nhưng nó chỉ biến thành một đám sương mù đen, mất dạng từ lâu thôi.
Đây là quá trình bị đồng hóa sao?
Thời Trường Phong từng kể họ sẽ bắt đầu bị đồng hóa sau khi tới thế giới này ba ngày, quá trình đồng hóa sẽ hoàn thành vào ngày thứ bảy. Nhưng Giản Hoài vừa tới thế giới mà đã bị đồng hóa, không biết vì lý do gì.
Cứ như thế này thì cậu sẽ không có cơ hội tìm được Thời Trường Phong, Giản Hoài nhíu hạ.
Cậu thử rung bàn tay bị đồng hóa đó, phát hiện mình không thể điều khiển nó nữa, chỉ có máu còn đang ngoan cường chống lại đầy cứng rắn thôi, nhưng lại thiếu lớp bảo vệ cho da thịt và mạch máu.
Nếu đã vậy thì chắc chắn vẫn còn cách.
Giản Hoài cắn lên đầu lưỡi, máu mất đi lớp bảo vệ của da thịt biến thành dao máu và mở đường cho Giản Hoài.
Hai năng lượng sống và chết đan xen vào nhau tạo ra chút không gian để Giản Hoài có thể đi một xíu về phía trước.
Nhưng chỉ được một, hai bước thôi.
Ở một thế giới khổng lồ bao la này, cậu có thể đi bao xa bằng sức của một người đây? Còn Thời Trường Phong thì đang ở nơi đâu? Cậu phải tìm ra Thời Trường Phong bằng cách nào?
Giản Hoài mở miệng hét lên tên của anh:
"Thời Trường Phong, Thời Trường Phong!"
Thế giới hỗn độn tắt mất âm thanh, Giản Hoài không biết tiếng gọi ầm ĩ của mình có được truyền đi hay không.
Dao máu cố gắng soi sáng con đường, nhưng chúng cũng nhanh chóng mất đi sức mạnh. Giản Hoài nhìn lại khoảng cách, cậu còn chưa đi được hơn mười mét nữa.
Cậu thu dao máu lại, nhận ra đám sương đen đã bị thế giới đồng hóa đang bay theo mình, có vẻ còn biết mình là bàn tay của Giản Hoài.
Đó là sức hấp dẫn của cơ thể và bộ phận à?
Giản Hoài nhìn đám sương đen từng là bàn tay mình và suy nghĩ.
Ở thế giới bình thường, nếu không xử lý bàn tay bị chém đứt kịp thời thì đi tông luôn bộ phận đó, nhưng bàn tay này lại vẫn đi theo cậu, ăn vạ không chịu rời khỏi cổ tay.
Giản Hoài hiểu ra, cậu không mất đi bàn tay này, mà là bàn tay này đang đi theo cậu bằng một hình thức khác. Thứ kết nối với bàn tay của cậu không phải là kinh lạc, gân mạch, xương cốt, mạch máu, da thịt và mấy bộ phận sinh học khác, mà là một thứ sâu thẫm hơn nữa.
*kinh lạc: đường vận hành của khí huyết toàn thân.
Giống như tinh thần hoặc ý thức.
Ở thế giới này, chỉ bước đi thôi cũng thấy khó. Dù máu của Giản Hoài rất đặc biệt, nhưng nó cũng chỉ là châu chấu đá xe thôi.
Có lẽ nếu không dấn thân vào chỗ nguy hiểm thì sẽ không có cách tìm được Thời Trường Phong.
Giản Hoài nhìn cảnh tượng rối nùi quanh người, phạm vi thị giác và khứu giác của cậu chỉ trong vòng ba, bốn mét thôi, thấy được mỗi từng đám sương mù tro đen xung quanh và một đống mùi trộn lẫn khó thể phân biệt.
Thế giới cấp S thì không có trật tự, pha tạp, rất khó tìm được quy tắc của thế giới, người tới đây khó thể thích ứng, cuối cùng chỉ có thể rơi vào tay giặc.
Đây là đánh giá của Đan Cô Lan về thế giới cấp S, cô nói là khó thể tìm ra quy tắc của thế giới, chứ không phải là không có.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!