Chương 3: (Vô Đề)

Khi Thời Trường Phong dẫn người vào, phòng bệnh vốn cũng khá rộng rãi và thoải mái dần trở nên chật chội. Giản Hoài chợt cảm thấy bực bội, chân mày xinh đẹp nhíu lại mà chẳng ai phát hiện ra, tay trái phủ trên mặt bàn theo bản năng, cậu cong ngón cái cùng với bốn ngón còn lại và bắt đầu cào qua cào lại lên bàn.

Móng tay của cậu được cắt rất gọn gàng, động tác cũng khẽ và không phát ra tiếng động gì. Giản Bác Hàn đang đứng đưa lưng về phía Giản Hoài nên không thể nhận ra động tác nhỏ của cậu.

Nhưng Thời Trường Phong đối diện với Giản Hoài lại lướt nhẹ tầm mắt qua ngón tay cậu rồi nói với mấy tên bác sĩ thực tập:

"Các cậu sửa lại ghi chép kiểm tra phòng bệnh vừa nãy đi, nhớ chép sang hồ sơ y tế."

Ý của câu nói này là muốn họ rời đi, đám bác sĩ thực tập biết điều đi khỏi.

Phòng bệnh lại trở về với trạng thái trống không. Trái tim của Giản Hoài mới thả lỏng, động tác trên ngón tay vô thức dừng lại, nhưng cánh tay trái vẫn để trên bàn, mượn mặt phẳng này để che giấu con dao găm nằm trong tay áo.

Lưỡi dao lạnh giá dần ấm lên bởi nhiệt độ cơ thể, xúc giác dần thích ứng với sự tồn tại của dao găm. Con dao đó gần như hòa thành một với Giản Hoài, nếu không vì mũi dao hơi cong, đè lên da và mang đến một cơn đau ít ỏi, Giản Hoài cũng sắp quên mất mình đang cất giấu một vũ khí sắc bén trên người.

Giản Bác Hàn thấy Thời Trường Phong biết điều kêu mấy tên bác sĩ khác rời đi nên cảm thấy mừng rỡ khôn xiết: "Bác sĩ Thời, tôi nghĩ chúng ta cần phải ngồi xuống bàn về bệnh tình của Tiểu Hoài chút đấy. Dù sao cậu chỉ mới nhận ca bệnh này nên chắc cũng không hiểu nhiều về tình trạng.

Tôi lại khá quen thuộc với thay đổi trong bệnh tình của Tiểu Hoài, tôi có thể nói cậu biết vài chi tiết không nằm trong hồ sơ y tế."

Nói xong, ông làm động tác mời ngồi, muốn cả hai nói chuyện ngay trong phòng bệnh của Giản Hoài.

Chiếc bàn trong này chỉ có hai chỗ, tiện dùng để bác sĩ điều trị và bệnh nhân trò chuyện với nhau. Sau khi giáo sư Giản làm ra động tác đó, Giản Hoài đứng dậy nhường chỗ cho hai người ngay.

Cậu đứng tựa lên tường, vẻ mặt hờ hững, không mấy tò mò về cuộc đối thoại sắp tới của cả hai.

Giản Hoài đã nghe cùng một cuộc đối thoại như vầy không biết bao nhiêu lần rồi.

Giản Bác Hàn có tiếng nói rất lớn trong lĩnh vực tâm thần, hơn nữa cũng rất giỏi ăn nói và ám thị.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi khách tới chơi nhắc tới Giản Hoài, Giản Bác Hàn sẽ sử dụng giọng điệu khoe khoang để khen con hết cỡ, để lại đối phương một ấn tượng rằng có lẽ Giản Hoài là một đứa nhỏ không bình thường. Vì vậy, khi Giản Hoài nhập viện vào một năm trước, không ai cảm thấy ngoài ý muốn cả.

Thậm chí họ còn cho rằng đúng ra con trai của giáo sư Giản phải được chữa trị càng sớm càng tốt nữa.

Chỉ với mấy câu ba xạo này, bác sĩ điều trị cho Giản Hoài sẽ có thể nghe lời Giản Bác Hàn. Từ đó về sau, phương án trị liệu cho Giản Hoài hoàn toàn được chỉ dẫn bởi Giản Bác Hàn.

Giản Hoài rũ mắt, nhớ lại một trong hai viên thuốc được đưa tới liên tiếp vào hôm qua và hôm nay luôn bị đổi thành vitamin. Cậu không hề hủy đi hai viên vitamin này mà lại để nó dưới gối.

Một lúc sau giáo sư Giản sẽ phát hiện khi ổng sửa sang lại giường đệm cho cậu thôi. Giản Hoài nghĩ thầm.

Cậu liếc nhìn Thời Trường Phong, tên bác sĩ Thời này sẽ nhanh chóng trở thành một tín đồ trung thành với giáo sư Giản thôi.

Lúc đang nghĩ như vậy, Giản Hoài chợt nghe thấy Thời Trường Phong nói:

"Về tình huống của Giản Hoài, tôi sẽ nói chuyện với giáo sư Giản ngài sau khi kiểm tra phòng bệnh xong. Nhưng bây giờ tôi cần phải tiếp xúc với bản thân Giản Hoài ạ. Đột ngột thay đổi bác sĩ điều trị mình chả quen biết gì, chúng ta cũng phải cho Giản Hoài một thời gian để thích ứng."

Vì vậy anh lướt qua Giản Bác Hàn và trực tiếp nói với Giản Hoài:

"Nếu cảm thấy lo lắng, cậu có thể để người nhà khiến mình cảm thấy yên tâm ở lại đây. Nếu cậu muốn được tiếp xúc một mình, giáo sư Giản sẽ đợi ngoài cửa. Nếu cậu không muốn tiếp xúc với người lạ thì tôi sẽ rời đi, ít bữa nữa quen rồi lại nói."

Thời Trường Phong nhìn Giản Hoài, chờ cậu đưa ra quyết định.

Nụ cười của Giản Bác Hàn đã biến mất:

"Bác sĩ Thời, hình như cậu chưa hiểu rõ cho lắm, Tiểu Hoài có khuynh hướng tấn công rõ ràng như vậy, chắc chắn nó sẽ hi vọng tôi không ở trong này, như vậy nó sẽ có thể làm tổn thương tới người khác mà chẳng kiêng nể gì."

Giản Bác Hàn vừa nói vừa đi tới bên cạnh Giản Hoài, ông xoa tóc cậu và nói dịu dàng:

"Người lạ làm con thấy căng thẳng phải không? Tiểu Hoài, con còn nhớ rõ lần trước con đã làm gì khi gặp chú Lâm chứ? Bây giờ chú Lâm đã…"

Động tác của Giản Bác Hàn như vừa đụng trúng một cái chốt nào đó. Chỉ cần cảm nhận sự tiếp cận của ông và hai chữ "chú Lâm đó thôi cũng khiến Giản Hoài muốn ói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!