Giản Hoài ngồi xổm xuống và cầm lấy ngón tay của người nữ chào hàng.
Cậu từng hứa với Thời Trường Phong, người còn sống thì cậu mang người về, người chết rồi thì cũng phải mang xác về.
Giản Hoài đã được Giản Bác Hàn nuôi dậy từ nhỏ, sâu trong nội tâm của cậu luôn có phần tự kiêu. Khi cậu phát hiện quái vật trong bệnh viện không làm gì được mình, thái độ kiêu ngạo của đám thanh niên lại đột ngột trỗi dậy trong lòng Giản Hoài.
Khoảnh khắc này, cậu mới biết cảm giác thất bại là gì.
Mãi mãi không thể cứu về một sinh mạng đã chết.
"Cậu đang nhìn gì thế?" Bảo vệ dẫn Giản Hoài đi vào bãi rác nói một cách hờ hững,
"Còn không nhanh chân về làm việc đi chứ, ba chữ số."
Ba chữ số?
Giản Hoài nhìn sang cổ của anh bảo vệ, số của hắn là 00001001, bốn chữ số.
Đa số những nhân viên cậu thấy dọc theo đường đi toàn có ba chữ số, chỉ có tên bảo vệ này là bốn chữ số. Hắn đứng trước thang máy, nhìn xuống Giản Hoài với một vẻ mặt đầy ngạo mạn, ánh mắt của hắn như thể đang muốn nói là tôi với cậu không phải người cùng đẳng cấp.
Giản Hoài gỡ bảng tên cài ngực của người nữ chào hàng xuống, bỏ vô túi áo rồi đi theo tên bảo vệ vào thang máy.
Lúc lên lại mặt đất, bảo vệ đi làm việc của mình, Giản Hoài thì lại đi về phía cổng vào của khu mua sắm.
Cậu muốn xem thử bên ngoài của thế giới này trông như thế nào.
Bây giờ đang là 1 giờ chiều. Bước ra khỏi khu mua sắm, đầu tiên Giản Hoài thấy ánh nắng ban trưa hơi chói chang.
Cậu giơ tay che lên mắt, thấy thế giới này có rất nhiều tòa nhà, coi bộ vô cùng sầm uất, nhưng người trên phố lại chẳng được mấy mống, ngẫu nhiên sẽ thấy con số trên cổ người đi lại cũng vượt qua năm chữ số.
Ngoài khu mua sắm cũng có người giữ cửa, hắn phụ trách mở và đóng cửa cho khách. Giản Hoài để ý thấy hắn luôn nhìn lên con số trên cổ mình.
Giản Hoài láng máng cảm thấy có gì đó sai sai.
Cậu lập tức đi vào khu mua sắm, ở trang phục khu tìm mặt gương, giống như không tùy ý mà nhìn mắt con số, hắn nguyên bản liền không nhiều lắm con số biến thành 00000310.
Chiếc đồng hồ trên cổ tay vẫn còn yên lặng, Giản Hoài không hề căng thẳng khi con số giảm xuống. Cậu nhìn chằm chằm vào thời gian trên đồng hồ, nhận ra mình mới ra khỏi khu mua sắm vừa đúng 5 phút.
Tốc độ giảm số quá nhanh, thế giới này đang cố gắng hết sức để cắn nuốt con số của từng người.
Ý là không thể rời khỏi khu mua sắm hay là không thể rời khỏi vị trí làm việc đây?
Giản Hoài trở lại trước quầy của Đan Cô Lan, con số trên cổ cô đã biến thành 00000365, xem ra vừa bán được kha khá hàng hóa.
"Tôi phát hiện ra một điều," Đan Cô Lan nói,
"Khi khách hàng và người chào hàng nghĩ tới việc muốn một món hàng, nó sẽ được ưu tiên mua đi."
Mới vừa nãy khi chào hàng một đôi mắt to đầy cảm xúc với khách hàng, Đan Cô Lan không nhịn được mà nghĩ
"nếu đôi mắt này nằm trên mặt mình thì cũng đẹp lắm đây", đúng dịp người khách cũng tỏ vẻ vừa lòng ngay lúc đó, hai người cùng nhìn trúng một món hàng, nhưng con số của người khách lại giảm xuống.
Cứ như vậy, chỉ cần Đan Cô Lan có thể khống chế tham muốn mở hộp xem một mình, cô sẽ không đến nỗi bị trừ mất điểm.
Giản Hoài nói:
"Chị thử rời khỏi quầy vài phút xem. Đi vệ sinh trước rồi vòng một vòng nhanh gọn lẹ ở khu đồ nữ trên tầng 2 nhé."
Đan Cô Lan tạm thời tin lời Giản Hoài và giao quầy lại cho cậu quản lý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!