Chương 20: (Vô Đề)

Giản Hoài nhìn chằm chằm vào Lang Nháo Nháo, thấy bé muốn lại gần mình mấy lần liền nhưng luôn vồ hụt. Cậu nhấc chân đi hai bước sang một bên, tránh gần gũi với Lang Nháo Nháo, cũng trao cho Thời Trường Phong một ánh mắt rồi mới rời khỏi phòng.

Anh trai ơi… Lang Nháo Nháo thấy anh trai lạnh lùng đã cứu mình chỉ liếc mình một cái rồi rời đi, lập tức thấy tủi thân ủy đến nỗi sắp khóc ra tới nơi.

"Con trai, nếu không hai cha con mình đi khám thôi." Lang Hạo Ngôn ôm lấy con trai và nói với một nét mặt đượm buồn. Hắn bắt đầu thắc mắc không biết có phải mình có bệnh tâm thần di truyền nào, song còn truyền qua cho con trai luôn không, nếu không sao hai cha con lại cùng có ảo tưởng thế này.

Thời Trường Phong nói:

"Hai người chờ một chút trước nhé."

Anh rời khỏi phòng, thấy Giản Hoài đang chơi với A-088, cũng chính là con dao găm cậu mang theo, với một thái độ thờ ơ.

Xảy ra chuyện gì?

Thời Trường Phong hỏi. Anh cảm thấy mặt mày của Giản Hoài có vẻ đã tốt hơn so với mấy hôm trước.

"Tôi muốn tham gia hành động lần này của các anh." Giản Hoài nói.

Cậu không hề nói Tôi muốn tham gia hoặc hỏi

"Tôi tham gia được không", mà lại sử dụng giọng điệu tuyên bố để thể hiện ý muốn phải tham gia hành động lần này của bản thân.

Giản Hoài nhìn thẳng vào Thời Trường Phong, ánh mắt của cậu không còn mê man như lúc vừa tới thế giới này nữa, nó thẳng tắp và kiên quyết, như cậu vừa đưa ra một quyết tâm nào đó.

"Tôi có thể biết được lý do không?"

Ánh mắt của Thời Trường Phong trở nên dịu dàng.

Đầu ngón tay của Giản Hoài khẽ cong lại, nắm chặt con dao găm có lưỡi dao dài mười cen

-ti

-mét này trong tay:

"Tôi muốn dùng thử vật sót lại này."

Khi vừa tới thế giới này, Giản Hoài không nhìn thấy phương hướng, cậu vẫn chưa tỉnh lại từ cái chết của Giản Bác Hàn và nguy cơ bị tàn phá của thế giới mình.

Ở thế giới xa lạ này, cậu không có người thân, bị thế giới từ chối, chỉ có thể theo sát Thời Trường Phong, người đã dẫn mình tới chỗ này, như một bé gà đang theo chân gà mẹ.

Cậu còn chẳng tìm được ý nghĩa của việc sống tiếp.

Giản Bác Hàn đã vẽ ra một con đường cho Giản Hoài bằng sinh mạng của mình, nhưng cậu lại không biết phải làm gì với cái mạng này.

Nhưng ngay tối hôm qua sau khi cứu được cha con Lang Nháo Nháo, Giản Hoài không thể ngủ được nguyên một đêm, cậu cứ ngồi trước bàn nhìn chằm chằm vào con dao găm, suy nghĩ lung tung.

Thời Trường Phong gọi cậu tới văn phòng để làm một thí nghiệm nhỏ, đúng lúc Giản Hoài cũng có vài chuyện muốn nói với anh.

Mới vào cửa, Giản Hoài đã nhìn thấy cha con Lang Nháo Nháo. Tuy xa cách, nhưng mối quan hệ giữa hai cha con vẫn không hoàn toàn cứng nhắc. Sớm hay muộn gì họ cũng sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này và trở về với trạng thái lúc đầu.

Lang Hạo Ngôn không hề rơi vào nỗi tuyệt vọng bởi tai nạn thình lình xảy ra, Lang Nháo Nháo cũng không hề có ý định muốn làm tổn thương cha mình.

Ngay khoảnh khắc đó, Giản Hoài chợt tìm ra ý nghĩa của sự tồn tại.

Cậu nói với Thời Trường Phong:

"Nếu thế giới của tôi cũng có một"Tổ 0

"như vậy thì nó còn bị hủy diệt nữa không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!