Tại đồn cảnh sát Quang Minh ở thành phố B, Lang Hạo Ngôn chết lặng trước cả quá trình dò hỏi của cảnh sát:
"Tôi đã làm tất cả điều này sao?"
Hắn ăn sống cá nuôi trong nhà, bẻ gãy xương đùi sau của con mèo, có nhiều vết thương ngoài da trên người, sống mũi của vợ bị gãy, chấn thương não cấp thấp, tay chân của bốn chú bảo vệ tiểu khu đều có dấu bầm tím, con trai Lang Nháo Nháo bị thương nhẹ nhất, nhưng vẫn có không ít vết thương ngoài da, bây giờ bé đã băng bó xong và đang được chăm sóc bởi cảnh sát trong đồn.
"Tôi không nhớ rõ thật mà," Lang Hạo Ngôn giải thích,
"Tôi chỉ nhớ buổi sáng có dắt con tới khu mua sắm chơi, hình như cuối cùng có gắp thú bông gì đó, còn lại tôi không nhớ gì hết, mở mắt ra là tôi đã ở trong đồn cảnh sát rồi!"
Giữa lúc nói chuyện, mũi của Lang Hạo Ngôn bắt đầu chảy máu. Cảnh sát đưa khăn giấy cho hắn, hắn vội che mũi lại, lỡ tay đụng trúng xương gò má, đau muốn chết tới nơi.
"Ủa tôi bị ai đánh vậy? Đau quá." Lang Hạo Ngôn khẽ chạm lên vết thương trên mặt, đau đến nỗi rít lên một tiếng.
Vài chú cảnh sát cũng tự nhìn nhau, đây là lần đầu tiên họ gặp phải chuyện này, luôn cảm thấy kỳ lạ chỗ nào đó.
Dựa theo quy định, dù vợ Lang Hạo Ngôn và bảo vệ tiểu khu không khởi tố hắn, Lang Hạo Ngôn cũng phải bị tạm giam một thời gian vì hành vi ẩu đả này.
Nhưng cứ như vậy sẽ không ai chăm lo cho Lang Nháo Nháo, cảnh sát đành liên hệ với cha mẹ của Lang Hạo Ngôn, cha mẹ của họ ở nơi khác, hôm sau mới có thể chạy tới.
Lang Hạo Ngôn cũng nhờ người bạn làm luật sư của mình tới nộp tiền bảo lãnh hắn, nhưng vẫn phải chờ tới giờ làm hôm sau mới có thể làm thủ tục.
Đêm nay, Lang Hạo Ngôn và Lang Nháo Nháo chỉ có thể qua đêm ở đồn cảnh sát. Khi mấy vị cảnh sát ghi chép xong, đang định đưa Lang Hạo Ngôn tới khu tạm giam, Thời Trường Phong lại dẫn vài người đi vào đồn cảnh sát.
"Chào ngài, chúng tôi đến từ Trung tâm xử lý những sự kiện đặc biệt của Cơ quan An ninh Quốc gia," Thời Trường Phong nói,
"Vụ án của Lang Hạo Ngôn đã được chuyển sang cho chúng tôi, xin hãy giao hết tất cả tư liệu có liên quan tới vụ án, Cục Cảnh sát Thành phố không cần lập hồ sơ đâu."
Cái này… Anh cảnh sát trong đồn nhận lấy văn kiện đã được phê duyệt mà Thời Trường Phong trình lên, thấy trên đó đúng là có chữ ký và con dấu với lãnh đạo nòng cốt của Cục Cảnh sát.
Vì lý do an toàn, cảnh sát còn cố ý gọi thâu đêm với lãnh đạo để xác nhận. Sau khi nhận được đáp án rõ ràng, họ sắp xếp lại băng ghi hình trong tiểu khu, báo cáo chẩn đoán vết thương của bệnh viện, ghi chép về vụ án từ nhân viên cùng với những tư liệu có liên quan rồi giao cho Thời Trường Phong.
Thời Trường Phong tỏ vẻ vụ án lần này bị liệt vào vụ án cần được bảo mật, mời tất cả cảnh sát tham gia vụ án kiện ký cam kết giữ bí mật, bảo đảm chuyện này sẽ không bị rò rỉ ra ngoài.
Sau khi làm xong mọi thủ tục, Thời Trường Phong dẫn cha con Lang Hạo Ngôn vào căn cứ của Tổ 0. Lúc họ lên xe, con mèo lang thang bên ngoài đồn cảnh sát đang lẳng lặng nhìn họ, mắt nó lé lên tia sáng xanh thẳm giữa ban đêm.
Họ đi rồi, mấy vị cảnh sát biết về sự việc lại tò mò suy đoán ——
"Một vụ án gia đình bất hào bình thường sao lại biến thành vụ án cần được bảo mật nhỉ?"
"Nói không chừng là một vụ án có dính dáng tới hàng cấm đấy," một cảnh sát có kinh nghiệm đoán thử, "Mấy cậu nghĩ đi, mối quan hệ giữa Lang Hạo Ngôn và vợ con rất tốt, khẩu cung của vợ con chứng minh điều này là đúng.
Mấy chú bảo vệ bị thương cũng nói Lang Hạo Ngôn là một người luôn lịch sự, chưa từng cãi với ai, chứ đừng nói đến chuyện ẩu đả với cả bạo lực gia đình với vợ con. Hành động của hắn hôm nay chênh lệch quá lớn so với lúc bình thường.
Trong tình huống này, nếu không phải thường ngày ngụy trang quá giỏi thì là có lạm dụng chất kích thích, tự dưng dùng thuốc gây ảo giác quá liều nên dẫn đến mấy hành vi thất thường thôi.À, nói vậy chắc có khả năng này thật rồi.
Tính bảo mật của tổ truy nã bên đó đúng là mạnh lắm, nói không chừng nó có liên quan tới một vụ án lớn đấy.Đúng vậy, cho nên chúng ta phải tuân theo quy tắc bảo mật một cách nghiêm túc, tuyệt đối không được nói ra."
–
Ba tiếng trước, Thời Trường Phong vội hoàn thành việc trong khu mua sắm và xuống lầu, không thấy Giản Hoài đứng bên cạnh xe thì thấy hơi sốt ruột. Điện thoại của Giản Hoài không kết nối với mạng, không thể gọi được, chỉ có thể chơi vài trò chơi không cần mạng đơn giản thôi.
Người thường cũng không nhìn thấy Giản Hoài, một khi bản thân cậu muốn rời đi, Tổ 0 hoàn toàn không thể nào tìm kiếm Giản Hoài bằng chiến thuật biển người.
*chiến thuật biển người: đánh giáp lá cà ào ạt về phía kẻ địch bằng nhân số áp đảo.
Thời Trường Phong lo Giản Hoài sẽ tự mình lặng lẽ rời đi, vội tìm cậu ở những nơi gần khu mua sắm.
Cuối cùng anh tìm thấy Giản Hoài đang ngồi cạnh bồn hoa gần tuyến phố xanh của khu mua sắm, cậu đang nhìn chằm chằm vào con dao găm đó, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ nhàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!