Chương 10: (Vô Đề)

Viên Phi Hàng không nhận ra nỗi cô đơn ẩn giấu trong giọng nói của Thời Trường Phong, hắn vỗ tay một cái và nói:

"Không hổ là Thời đội, nhanh như vậy đã tìm ra người"cộng hưởng tư duy

", có phải chúng ta sắp được về nhà ngay luôn không?"

"Còn thiếu chút nữa thôi," Thời Trường Phong nói,

"Tôi vẫn chưa hiểu rõ Vương Tiểu Soái đã gợi ra"cộng hưởng tư duy

"bằng cách nào cũng như chân tướng về thế giới này cho lắm."

Viên Phi Hàng nói nghiêm túc:

"Thời đội, tò mò có ngày bỏ mạng. Khi chấp hành nhiệm vụ,"Tổ 0

"của chúng ta tuyệt đối không cần phải miệt mài theo đuổi"chân tướng

"của dị thế giới. Có thể sống sót trở về là được, đừng thêm chuyện, đây là những lời anh dạy tôi mà."

Tôi biết. Thời Trường Phong nói.

Chỉ là… ánh mắt kiên cường nhưng cũng yếu ớt của Giản Hoài lại hiện lên trong đầu, anh đành cười khổ.

"Có phải tôi là người đầu tiên mà cậu ấy tin tưởng không?" Thời Trường Phong thầm nói với bản thân.

Hả? Anh nói gì cơ? Viên Phi Hàng không nghe rõ.

Không có gì, Thời Trường Phong điều chỉnh cảm xúc lại,

"Có lẽ chúng ta sẽ có thể về nhà tối nay, cậu không cần hành động một mình đâu."

OK! Viên Phi Hàng nói.

Ban đêm tới rất mau, Vương Tiểu Soái ngủ thẳng cẳng dưới tác dụng của thuốc an thần tới 7 giờ tối mới dậy.

Sau khi tỉnh lại, một anh bác sĩ tên Viên Phi Hàng đã chuẩn bị sẵn thức ăn và nước uống cho hắn. Thái độ của bác sĩ Viên hơi phô trương, nhưng trên người hắn cũng có một khí chất khiến người ta an tâm tựa như bác sĩ Thời.

Vương Tiểu Soái cầm ly nước nhìn về phía Thời Trường Phong và Viên Phi Hàng, luôn cảm thấy họ không cứ không hợp với hoàn cảnh xung quanh như thế nào đó.

9 giờ tối, ba người đi vô hành lang trên tầng 4 của khu phòng bệnh, Vương Tiểu Soái nhìn khắp nơi rồi nghi ngờ hỏi: Ủa… Giản Hoài đâu?

Viên Phi Hàng cười lạnh:

"Hôm nay không thể dùng tới cậu ta, cậu cứ đi theo bọn tôi là được. Tiểu Soái, chúng ta phải tới một nơi vô cùng an toàn, chuyện này cần có sự giúp đỡ của cậu."

"Tôi thì giúp được gì đâu ạ?"

Vương Tiểu Soái không tin vào bản thân cho lắm, hắn nhìn về phía Thời Trường Phong và lại hỏi lần nữa,

"Chỗ an toàn mà lại không dẫn Giản Hoài đi theo hả?"

Thời Trường Phong mím môi chứ không trả lời.

Viên Phi Hàng ôm lấy bả vai của Vương Tiểu Soái, nét cười chưa hiện rõ nơi đáy mắt:

"Tiểu Soái, không phải là không dẫn Giản Hoài tới chỗ an toàn luôn, mà là cậu ta không thuộc về nơi đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!