"Quản lý Từ, hoá ra chị cho rằng tôi thích chơi trò mập mờ?"
Từ Phóng Tình chẳng thèm nói gì, cô sờ cây bút máy trong tay, vẻ mặt u ám,
"Tiêu Ái Nguyệt, hôm nay tôi mới hiểu cô thật sự ngu ngốc, từ trước đến giờ tôi đã đánh giá cao cô quá rồi."
Hai bên đối mặt, trầm lặng, tỉnh táo.
"Đừng dùng cái đầu vô dụng của cô để tùy tiện suy đoán ý nghĩ của tôi." Từ Phóng Tình nhanh chóng bình tĩnh lại, cô điều chỉnh tâm tình thật tốt, mặt không thay đổi trả lời Tiêu Ái Nguyệt,
"Tiêu Ái Nguyệt, tuần sau tôi sẽ rời khỏi Hải Manh, cô đã qua kỳ thực tập, sau này cố gắng theo quản lý Mã học hỏi đi."
Nhanh như vậy sao?
Tiêu Ái Nguyệt trầm mặc hồi lâu rồi cúi đầu nói, Cám ơn.
Tôi không thích cô. Từ Phóng Tình nhếch môi cười khinh thường, "Cô rất vô dụng và vô năng! Tại thành phố này, trình độ là ưu thế duy nhất của cô, nhưng đối với tôi mà nói thì có trình độ cũng vô dụng, cái tôi muốn chính là năng lực.
Cô không có năng lực, tại sao tôi phải giữ cô lại?
Cô không khi nào có thể làm tôi hài lòng.
Mặc dù cô rất ngu ngốc nhưng vẫn đạt tiêu chuẩn bởi vì nơi đây là Hải Manh, là nơi chuyên thu nhận những loser như cô.
Cô đạt tiêu chuẩn của công ty cũng không có nghĩa là cô đạt tiêu chuẩn của tôi, đây là hai chuyện hoàn toàn trái ngược nhau.
Từ giờ trở đi, cô bị loại, Tiêu Ái Nguyệt, cô chính thức bị loại.Quản lý Từ, tôi đã rất cố gắng.
"Tiêu Ái Nguyệt ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt đối phương,"Đối với chị thì có ai mà không phải là loser? Chị không thích Hải Manh nhưng chị là lãnh đạo của Hải Manh đó.
Tôi đã tận lực rồi, cám ơn chị đã chiếu cố tôi lâu đến vậy.Tiêu Ái Nguyệt.
"Nhìn thấy người kia xoay người đi, Từ Phóng Tình lạnh lùng gọi cô lại,"Nhớ hủy follow tôi trên Weibo.
"???? Đây là ý gì? Từ Phóng Tình, chị đã ba mươi bốn tuổi rồi đó! Trưởng thành một chút có được không!!! Tiêu Ái Nguyệt không phản bác, cô lấy điện thoại ra ngay trước mặt Từ Phóng Tình, sau đó mở Weibo, mặt mũi tràn đầy oán giận bấm hủy follow,"Được chưa???
Quản lý Từ!! Như vậy được chưa.Cô chính là một loser.
"Từ Phóng Tình lạnh lùng lên tiếng, trên khuôn mặt xinh đẹp ẩn hiện nét cười, cô cũng không giải thích tại sao cô biết Tiêu Ái Nguyệt follow Weibo của mình,"Khống chế không nổi tâm tình của mình, EQ lại thấp.
Tiêu Ái Nguyệt, loser.Được được được, cả nhà tôi đều là loser, được chưa? Quản lý Từ, chị thắng."
Tiêu Ái Nguyệt bước nhanh ra ngoài, cô vốn định oai phong đóng sập cửa lại ngay trước mặt Từ Phóng Tình, nhưng khi cầm tay nắm cửa rồi quay đầu nhìn thấy đối phương vẫn còn đang nhìn mình, ngón tay bất chợt run rẩy, cô nuốt nước miếng cái ực, sau đó nhẹ nhàng khép cửa lại.
Hai người bên ngoài văn phòng tò mò nhìn cô.
Tiêu Ái Nguyệt vô tội thủ thế, Nhìn cái gì vậy?
"Chị Tiêu, vậy chiều nay chị có xin nghỉ phép nữa không?" Mã Thượng Tài muốn cười lại không dám cười, gã uống cà phê hỏi,
"Hôm nay là thứ sáu, tôi vừa mới nhận được thông báo, quản lý Từ sẽ bàn giao lại công việc trong hai ngày nữa, tuần sau chị ấy sẽ rời đi."
Không tiễn!
Ai sợ ai nào! Không phải chị ấy chỉ là Từ Phóng Tình thôi sao! Tiêu Ái Nguyệt bắt đầu để tâm vào chuyện vụn vặt, Từ Phóng Tình có gì đặc biệt hơn người đâu chứ! Ngày nào cũng mắng chửi người khác là sao?
Hừ!
Từ Phóng Tình đứng đối diện cô, tiếp tục bàn giao công việc cho Mã Thượng Tài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!