Tiêu Ái Nguyệt ngáp tới ngáp lui cả ngày, tinh thần đặc biệt kém.
Cô rảnh rỗi đi dạo vòng quanh xưởng nhưng thật sự không biết đi đâu bèn ngồi ngẩn người ở khu nghỉ ngơi của nhân viên.
Cô không có việc gì làm, chẳng có ai nói chuyện, lúc ăn cơm cũng không có ai rủ đi.
Tiêu Ái Nguyệt mặc đồ công sở ngồi ăn cơm giữa đám công nhân trông cực kì bất hoà.
Do giữa trưa cô bị người ta chỉ trỏ sau lưng nên ban đêm dứt khoát không đến đó ăn nữa mà ghé vào trong túc xá xem phim Mỹ.
Trong khoảnh khắc như quay lại cuộc sống trạch nữ ở xí nghiệp nhà nước năm xưa.
Tuy Tiêu Ái Nguyệt trở về giai đoạn trước giải phóng nhưng cô không cảm thấy khó thích ứng, vò đã mẻ không sợ sứt, cô quyết định tắm rửa lên giường đi ngủ.
Từ Phóng Tình cũng không gọi điện thoại cho cô, không có lãnh đạo giám sát, Tiêu Ái Nguyệt như ngựa hoang mất cương, bắt đầu phóng đãng vô độ.
Cô vốn là một người có khả năng thích ứng cực cao, quăng ở đâu đều có thể sống được, sức sống mạnh mẽ như cỏ dại.
Đến ngày thứ ba, Tiêu Ái Nguyệt đã nhập gia tùy tục, ngay cả đồng phục cũng không thèm mặc, cô chỉ khoác cái áo vest nhỏ rồi đi xuống lầu chào dì bếp,
"Dì ơi, trưa nay ăn gì vậy?"
"Tiêu tiểu thư có thích ăn rau xanh không, tôi giữ lại cho cô." Dì bếp rất nhiệt tình, nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt đến liền dùng giọng quê hương nói chuyện thân thiết,
"Lát nữa cô nhớ đến sớm nhé."
Dạ. Tiêu Ái Nguyệt đặc biệt sảng khoái.
Từ Phóng Tình tuyệt đối sẽ không ngờ Tiêu Ái Nguyệt thật sự hoà mình với mọi người, cô cũng đã học xong tiếng địa phương.
Cô ngồi trong văn phòng gặm cà rốt, trông thấy Tiểu Văn đang làm bảng chấm công ở bên cạnh liền xích lại gần nhìn,
"Không phải dùng thẻ để chấm công à, sao lại làm thủ công như vậy?"
"Trưởng xưởng chưa đánh thẻ."
Tiểu Văn nhỏ giọng đáp trả cô,
"Mấy người quản lý cũng thế."
Rất lợi hại nha! Tiêu Ái Nguyệt hâm mộ nói,
"Tôi nhớ tôi cũng chưa đánh thẻ."
"Chị không cần đánh thẻ ở đây đâu." Tiểu Văn hỏi cô,
"Chị muốn đánh thẻ sao? Để tôi giúp chị chép vân tay."
Răng rắc. một tiếng, khúc cà rốt trong miệng của Tiêu Ái Nguyệt lập tức biến mất, Không cần đâu.
Nói đùa gì thế, khó lắm mới có được mấy ngày không cần đánh thẻ, Tiêu Ái Nguyệt nhìn thấy nhân viên giao KFC đi vào văn phòng mới vỗ vỗ vào bả vai Tiểu Văn,
"A, không có phần của em hả?"
"À, không phải họ mua đâu, của bên nhà cung cấp tặng đấy, bộ phận nhân sự chúng tôi cũng có, chắc một chút nữa mới đem tới."
"Nhà cung cấp nào mà chơi sang thế?"
"Tôi cũng không biết, hình như là bên xưởng gạo."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!