Tin tức Từ Phóng Tình nửa đêm nhập viện không ảnh hưởng đến ai, ngược lại đã hoàn toàn đưa tất cả quản lý của phân xưởng lên thớt.
Phó tổng giám đốc Hoàng vốn đã có kế hoạch ém nhẹm mọi việc nhưng gã lại nhận được điện thoại mời họp của tổng bộ tại Thượng Hải.
Gã tạm thời giao việc quản lý Hải Manh cho tổng giám đốc Trương.
Sự kiện liên quan đến cấp cao của Hải Manh không phải là chuyện nhỏ đơn thuần, tổng giám đốc Trương thay mặt công ty ôm một giỏ trái cây khổng lồ đến thăm Từ Phóng Tình, sau khi tìm tòi nghiên cứu mới cười nói,
"Quản lý Từ cứ yên tâm dưỡng bệnh, tổng bộ đã thông báo thay máu toàn xưởng, tất cả mọi người liên quan đều đang được điều tra, cô cứ yên tâm."
Từ Phóng Tình xưa nay không thích xã giao nên chẳng hề hứng thú với lời gã nói.
Tiêu Ái Nguyệt tranh thủ bưng một ly nước tới tiếp lời,
"Vậy thì làm phiền giám đốc, thân thể của quản lý Từ vẫn còn khó chịu, nhờ anh chiếu cố nhiều hơn."
Tổng giám đốc Trương không phải là người trẻ chưa trải sự đời, gã đương nhiên nhìn ra thái độ của Từ Phóng Tình, cũng thừa biết cô gái này đang giúp mình tìm đường lui.
Gã cười cười vỗ vỗ vào vai của Tiêu Ái Nguyệt,
"Cô cần gì cứ nói, không thể để quản lý Từ của chúng ta thiệt thòi được."
Tiêu Ái Nguyệt không học được gì ở xí nghiệp nhà nước nhưng cái tốt này lại học rất nhanh,
"Quản lý Trương cứ yên tâm."
"Vậy tôi về trước, quản lý Từ có gì cứ việc phân phó."
Từ Phóng Tình vô cảm nhìn gã, cuối cùng trả lời một câu, Ừ.
Một tổng giám đốc công ty lại cúi đầu trước một quản lý của bộ phận mua hàng.
Tiêu Ái Nguyệt tò mò liếc nhìn người phụ nữ trên giường bệnh, Từ Phóng Tình như có mắt khắp bốn phương tám hướng, há có thể không nhìn thấy hành động nhỏ này của cô,
"Tiêu Ái Nguyệt, cô đã thống kê số lượng kiểm kê chưa?"
Ủa? Tiêu Ái Nguyệt thoáng tỉnh mộng,
"Đã truy cứu trách nhiệm rồi mà, chúng ta cần phải quan tâm những cái đó nữa sao?"
"Làm việc không phải vì truy cứu trách nhiệm."
Từ Phóng Tình vô cảm giáo dục cô,
"Truy cứu trách nhiệm là thứ yếu, tìm và giải quyết vấn đề mới là điểm mấu chốt trong công việc của chúng ta."
Dạ. Tiêu Ái Nguyệt cái hiểu cái không gật đầu,
"Khi nào tôi trở về sẽ thống kê ngay."
"Bây giờ cô trở về ngay đi." Từ Phóng Tình bắt đầu đuổi người,
"Cô đừng đứng ngây ngốc ở đây nữa, tôi không thích trong phòng có thêm người."
"Vậy tôi để Bóng Đèn đến chơi với chị được không? Nó không phải người, nó là mèo." Tiêu Ái Nguyệt lập tức ba hoa,
"Mẹ tôi nói lúc bị bệnh nhất định phải có người ở bên cạnh. Quản lý Từ, chị không thích người nhưng bản thân chị cũng là con người mà, đã là con người thì ai cũng cần có bạn."
"Lúc cô bị bệnh cũng có người ở bên cạnh chăm sóc sao?" Từ Phóng Tình không phản bác mà chỉ nhàn nhạt hỏi một câu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!