Chương 20: Quản Lý Từ Cứu Tôi

Đại Hải chẳng thèm ngó tới cô, gã cười lạnh,

"Cô quen cô ta được bao lâu? Tiêu Ái Nguyệt, cô vẫn còn non và xanh lắm, cái gì cũng không hiểu, Từ Phóng Tình ăn thịt người không nhả xương, cô sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi."

Tiêu Ái Nguyệt phiền lòng, cô luôn cảm thấy không thoải mái, cô không thích Đại Hải nói Từ Phóng Tình như vậy.

Mặc dù chị ấy là người không thích hợp để chơi chung nhưng cũng không phải người xấu xa không từ thủ đoạn.

Chị ấy chỉ vì một cú điện thoại của cô mà bỏ ra mấy chục ngàn tệ ngăn cản bọn lưu manh.

Lúc Tiêu Ái Nguyệt lùi bước, chị ấy đã dùng phép khích tướng để kích thích tinh thần chiến đấu của cô.

Chị ấy là một người lãnh đạo tốt, thật lòng mà nói thì Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn tin tưởng và trung thành với Từ Phóng Tình.

Phân xưởng rất lớn, gần một ngàn hai trăm nhân viên, nhà máy có diện tích mười ngàn mét vuông và còn có hơn một trăm nhân viên quản lý.

Nguyên nhân chủ yếu xây dựng Hải Manh ở thành phố H cũng bởi vì nơi đây là khu công nghiệp khổng lồ.

Bên dưới Hải Manh còn có ba phân xưởng khác loại, nhân số đông đảo, mà người quản lý phân xưởng lại đang hiên ngang xuất hiện trong mắt Tiêu Ái Nguyệt.

Cô đứng trong văn phòng tại lầu hai của phân xưởng nhìn trưởng xưởng Vương đọc chỉ thị.

"Người, tôi có thể cho cô. Tiêu tiểu thư, quản lý, nhà kho, kể cả nhân viên thu mua bên này, tôi đều có thể cho cô, nhưng cô phải cho tôi biết đáp án, đúng không?"

Trưởng xưởng Vương ngồi trên ghế làm việc bằng da xa hoa, mặt không có hảo ý nhìn Tiêu Ái Nguyệt,

"Chúng tôi vô cùng phối hợp với cô, chỉ cần Tiêu tiểu thư có chứng cứ hoặc có năng lực tìm ra chứng cứ, tôi sẽ gánh chịu phần trách nhiệm này!"

"Tôi chỉ hy vọng anh có thể sắp xếp người và triển khai cuộc họp tối nay." Tiêu Ái Nguyệt nói,

"Đây vốn là bản chất công việc của tôi, còn về phần trách nhiệm thì vẫn nên để quản lý ở trên quyết định."

Vậy đi. Trưởng xưởng Vương cười híp mắt,

"Không thành vấn đề, cô muốn bao lâu cũng được, tôi nhất định sẽ phối hợp."

Tiêu Ái Nguyệt đến nhà kho tìm Tiểu Dương, không ngờ cậu ta lại xin nghỉ dài hạn, quản lý kho nói cậu đã về nhà, hết tháng sau mới trở lại.

Tiêu Ái Nguyệt hết cách nên đành phải tìm đồng nghiệp khác hỗ trợ

- Tiểu Lý.

Cô định đi tìm Phương Viên Trân mở cửa kho hàng, kết quả Phương Viên Trân cũng không có ở xưởng, đồng nghiệp bên mua hàng nói cô ta đã đến cửa hàng văn phòng phẩm, kêu cô chờ một chút.

Bình thường nguyên vật liệu trong xưởng đều do bộ phân mua hàng bên Hải Manh thu mua, trừ một số bộ vị nhỏ phải mua bên ngoài, phòng mua hàng bên xưởng thật chất không có quyền hạn gì nhiều, chỉ có thể mua nguyên vật liệu có kim ngạch nhỏ.

Phương Viên Trân đến giữa trưa mới trở về, cô ôm vài túi quần áo, giấy vệ sinh và vật dụng ra khỏi xe tải nhỏ, vừa đi đến nhà kho đã bị Tiểu Lý gọi lại,

"Này, lại đây hỗ trợ chút đi."

Tiêu Ái Nguyệt đi qua hỏi cô,

"Những thứ này không cần nhập kho sao?"

"Uầy, mấy món nhỏ nhặt này nhập kho làm gì, đây đều là phúc lợi phát cho nhân viên quản lý, mỗi cuối tháng phát một lần, chúng tôi trực tiếp đến lấy là được rồi."

"Vậy còn sổ sách thu chi thì sao?"

Tiêu Ái Nguyệt buồn bực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!