Chương 9: Hội trưởng

Ván cờ bắt đầu, Tần Xuyên bình tĩnh đi từng nước một, nên tiến công thì tiến công, nên phòng thủ thì phòng thủ, từng quân cờ hạ xuống đều chỉ trong khoảng 10s.

Lúc đầu Ôn lão biểu lộ nhẹ nhàng, thỉnh thoảng cầm lấy chén trà bên cạnh, uống chút Bích loa xuân, nhưng qua 10 phút thì bắt đầu cau mày.

Vốn 5s ông sẽ đánh một nước, dần biến thành hơn 10s, thậm chí 30s, rồi tới 1 phút.

Ôn lão ăn của Tần Xuyên một con tốt, Tần Xuyên ăn ngược lại một pháo.

Lại ăn một con tốt, ăn ngược một con mã, thậm chí muốn trộm một con xe.

Mỗi lần Tần Xuyên đều chiếm lợi, số quân cờ của Ôn lão ngày càng ít.

Không bao lâu sau, Tần Xuyên đã chiếm thế thượng phong tuyệt đối trên bàn cờ!

Ông lão do dự, trên trán chảy ra mồ hồi. Ông vô ý thức mà nhíu mày lau mồ hôi, giương mắt nhìn Tần Xuyên.

- Chiếu tướng!

Tần Xuyên mặc kệ những chuyện này, khí định thần nhàn tuyên bố chiến thắng, trong lòng thầm buồn bực. Trình độ ông lão này bình thường như vậy, mọi người còn thổi phồng làm hắn tưởng là tiên cờ nữa chứ.

- Sao hả… Sao lại chiếu tướng rồi?

Lúc này Ôn lão mới ý thức được việc mình thua!

Tần Xuyên chỉ đơn giản cuời với ông lão, thắng lợi không thể kiêu ngạo, giả bộ cũng không có gì lớn, bằng không thì không có phong phạm cao thủ.

Một số ông lão xung quanh hiếu kỳ, tại sao lâu như vậy mà Tần Xuyên không tước vũ khí đầu hàng, vì vậy cả đám đi tới xem cuộc chiến.

Chờ bọn họ xem rõ thế cục, đều giật mình há mồm, đủ lớn để nhét một quả trứng gà. Không ngờ Ôn lão lại thua được!

- Tôi không hoa mắt chứ, tiểu tử này thắng hả?!

- Ôn lão, có phải là ông chấp quá hay không? Tiểu tử này thật lợi hại đó.

Mấy ông lão nhao nhao bàn luận, khiến trong lòng Ôn lão bực bội, không chịu thua nói:

- Trận này tôi thua, lại một ván nào, tôi phải đánh cẩn thận!

Kỳ thực Tần Xuyên đã ước lượng được thực lực của ông lão, muốn thắng hắn căn bản là không có khả năng. Chỉ có điều hắn vẫn chưa đã nghiền, vì vậy vui vẻ đáp ứng.

Trận thứ hai bắt đầu, hấp dẫn rất nhiều người vây xem. Tất cả đều hiếu kỳ, Tần Xuyên làm như nào mới có thể đánh bại Ôn lão có thể so chiêu với cờ thủ chuyên nghiệp.

Ôn lão cũng rất chăm chú cẩn thận, nghĩ trước mười bước mới hạ cờ, cẩn thận từng nước một, không hề có chút khinh địch.

Nước trà bên cạnh sớm đã lạnh, vẫn mặc kệ uống nửa ngụm.

Tần Xuyên ngược lại còn nhanh hơn cả bàn cờ trước, mỗi lần hạ cờ đều trong vòng 3s.

Tổng cộng hơn 1h, đa số thời gian đều chờ Ôn lão đi như thế nào.

Ôn lão biểu tình từ bình tĩnh, càng ngày về sau càng lo lắng bất an, mặt mũi nhăn nhó.

Tần Xuyên vẫn luôn thong dong, quân cờ của hắn như chiến sĩ dũng mãnh trên chiến trường, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!

- Tôi thua rồi…

Ôn lão không cam lòng thở dài, không lực tái chiến, không tiếp tục ngoan cố chống đỡ.

- Được lắm! Người trẻ tuổi, có phải là cậu là cờ thủ chuyện nghiệp, cố ý giả vờ là người vừa học để bắt nạt mấy lão già này đúng khoogn!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!