Chương 8: Tình cha như núi

Tần Xuyên lộ ra vẻ tươi cười, đem bọc tiền để vào tay Diệp Đông Cường:

- Chú, cháu không sao, đây là 3 vạn tiền lương, chú nhận lấy đi.

Cha con Diệp Đông Cường đều hiện vẻ kinh ngạc, cả hai cha con đều không nghĩ Tần Xuyên có thể lấy được tiền lương.

Đặc biệt là Diệp Tiểu Nhu, vừa rồi vội vã đưa cha tới bệnh viện kiểm tra, đầu óc rối cả lên, căn bản không kịp hỏi cái túi trong tay Tần Xuyên chứa gì.

Miệng nhỏ của cô bé mở lớn, vẻ mặt tràn đầy sự ngạc nhiên:

- Anh Tần Xuyên, anh lấy được tiền lương thật sao?

- Ai nha, đứa nhỏ Tần Xuyên này lại làm được, nhưng sao lại nhiều như vậy? Chú cũng chỉ chừng 2 vạn 5 mà thôi.

Diệp Đông Cường vừa mừng vừa sợ, trong hốc mắt kích động mà ứa ra dòng nước mắt nóng.

Tần Xuyên thuận miệng bịa một lý do:

- Chú bị bọn chúng đánh, dù sao cũng phải bồi thường chút thuốc men, từng này coi như còn ít!

- Đúng đó. Cha, số tiền này cha đều nên nhận được.

Diệp Tiểu Nhu vẫn còn tức giận vì cha bị đám người kia đánh, chỉ là từ bé cô đã là con gái ngoan, không biết mắng chửi người.

Diệp Đông Cường tuy rằng cảm thấy tiền tới tay quá đơn giản, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Vẻ mặt ông yêu thương nhìn con gái, tay run run, giao túi tiền cho cô bé.

- Tiểu Nhu, tiền này con giúp cha cất 2 vạn đi, giữ lại 1 vạn tệ, mua cho bản thân hai bộ quần áo đẹp, lại mua chút đồ trang điểm, đồ trang sức, ăn mặc phải đẹp một chút.

Diệp Tiểu Nhu lộ ra vẻ khó hiểu:

- Cha, vẫn chưa đến lễ mừng năm mới, đột nhiên bảo con mua quần áo mới làm gì? Hơn nữa cũng không cần tốn nhiều tiền như vậy mà.

- Nha đầu ngốc, không phải năm mới cũng có thể mua quần áo mới mặc chứ sao. Không phải con nói với cha, sáu tháng cuối năm nay con phải đi tìm công ty để thực tập sao?

Cha thấy các cô gái đi làm ăn mặc đều rất chăm chút, con gái của cha đẹp như vậy, chỉ cần ăn mặc đẹp một chút, đeo chút trang sức, tuyệt đối không kém ai cả.

Cha vô dụng, không thể mua xe, cũng không có nhà cho con. Nhưng con sắp đi làm, dù thế nào cũng phải để con mặc quần áo mới, đường đường chính chính mà đi phỏng vấn.

Diệp Đông Cường lộ vẻ mặt tự trách.

Nghe đến đó, Diệp Tiểu Nhu nghẹn ngào vô cùng, gần như không nói lên lời. Cô cảm thấy túi tiền trên tay nặng vô cùng.

- Cha… Cha vội đi đòi họ trả lương, để bọn họ đánh như vậy chỉ vì mua quần áo mới cho con?

Tần Xuyên đứng cạnh trong lòng rung động, đây là nguyên nhân Diệp Đông Cường chịu cơn đau nhức, đòi tiền lương sao?!

- Chút vết thương đấy không coi vào đâu, trên đời này còn ai quan trọng hơn tiểu Nhu nhà ta sao?

Diệp Đông Cường vỗ tay con gái, dịu dàng nói.

Diệp Tiểu Nhu khóc không thành tiếng, dựa đầu vào bên cạnh giường bệnh của cha.

- Hu hu… Sao cha ngốc như vậy. Con chỉ muốn cha mạnh khỏe, những thứ khác con không quan tâm.

Trong phòng bệnh còn có hai giường bệnh cùng người nhà của họ, thấy cảnh như vậy, có không ít người mắt cũng đỏ lên, bị cảm động bởi tình cảm cha con sâu đậm này.

Tần Xuyên rất hâm mộ Diệp Tiểu Nhu, vì cô có một người cha vĩ đại như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!