Chương 7: Tranh xe

Hai mắt quản lý Triệu đen thui, thiếu chút nữa tức giận tới bất tỉnh.

Giữa ban ngày, vào cửa không nói câu gì đã đánh người, đánh xong còn cướp tiền, cướp tiền xong cùng đầy khí thế nói lần sau còn tới, thằng này là kẻ điên sao?

Mấu chốt chính là bị thương là bọn chúng, hắn dựa vào cái gì mà đòi tiền thuốc men?!

Nhưng gã đã bị Tần Xuyên dọa cho đái ra máu, căn bản không dám lên tiếng, chỉ có thể gật đầu liên tục, chỉ cầu đừng đánh nữa.

- Đông Cường, Đông Cường, anh làm sao vậy?

Đột nhiên ngoài phòng truyền tới mấy tiếng kêu của mấy người công nhân, khiến Tần Xuyên giật mình trong lòng, vội vàng chạy ra khỏi cửa.

Tới chỗ Diệp Đông Cường ngồi nghỉ, chỉ thấy ông ôm bụng, ngã xuống đất, đau đớn rên rỉ.

- Mọi người tránh ra, tôi cõng chú ấy đi bệnh viện!

Tần Xuyên không nói hai lời, cõng Diệp Đông Cường lên lưng, nhanh chóng chạy ra con đường bên cạnh công trường.

Vào lúc này, Diệp Tiểu Nhu từ trong tiệm Internet chạy ra con đường ở đối diện, nhìn thấy Tần Xuyên lưng cõng cha mình mặt cắt không một giọt máu, không khỏi kinh hô một tiếng.

- Cha!

Diệp Tiểu Nhu chạy qua đường, gương mặt nhỏ nhắn biến sắc, nức nở nói:

- Anh Tần Xuyên, cha em sao vậy?

Cô chỉ nghe Khâu Húc nói hình như Diệp Đông Cường bị người đánh, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này, trong lòng cuống hết cả lên, hốc mắt đỏ bừng.

Tần Xuyên trấn định nói:

- Tiểu Nhu ngoan, đừng sợ, việc gấp là phải đưa chú tới bệnh viện, mau gọi taxi đi.

- Taxi?

Cô bé lo lắng nhìn xung quanh, chứng kiến ở giao lộ bên phải có một xe không đang đỗ:

- Ở đó! Ở đó có một chiếc!

Một cô gái trẻ đúng lúc lại ngăn xe lại, chuẩn bị đi tới lên xe.

Tần Xuyên thấy vậy, không quản nhiều, dưới chân như lắp động cơ, nhanh chóng chạy tới, tranh đoạt chiếc xe taxi trước khi đối phương kịp lên.

Đúng lúc Tần Xuyên định ra tay mở cửa thì cô gái kia mất hứng nói.

- Xin nhường đường! Xe này do tôi gọi!

Tần Xuyên quay đầu lại, nhìn rõ tướng mạo cô gái này.

Mái tóc đen mượt được vấn gọn gàng, mắt phượng mày ngài, mũi cao, đôi môi hồng nhỏ xinh, dáng người thon thả, mang nét đẹp điển hình của những cô gái vùngvùng sông nước Giang Nam.

Nhưng dưới nét đẹp cổ điển phương Đông này, phía trên cô gái là chiếc áo sơ mi cổ dựng bó, bên dưới là chiếc đầm đen, thắt một chiếc thắt lưng trắng, lộ ra đôi chân trắng nõn gần như hoàn mỹ, toát lên nét đẹp gợi cảm của những cô gái phương Tây.

Đây là một mỹ nữ hiếm thấy, nếu như bình thường có lẽ Tần Xuyên sẽ nhìn thêm vài lần, nhưng hiện giờ hắn không rảnh để thưởng thức.

Tần Xuyên không rảnh để quản nhiều chuyện, thả Diệp Đông Cường từ trên lưng xuống, một tay vịn ông, một tay mở cửa xe.

Mỹ nữ chân dài lại cho rằng Tần Xuyên cố ý ngang ngược vượt lên trước, ngăn trước mặt Tần Xuyên, không cho hắn mở cửa.

- Thứ tự trước sau, muốn đi xe thì tự mình chờ!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!