Sáng sớm, Tần Xuyên thừa lúc tiệm Internet vẫn chưa mở cửa, tới bệnh viện thăm Diệp Đông Cường.
Diệp Đông Cường biết toàn bộ tiền viện phí của mình đã có người thanh toán hộ, chuyện này cũng do Tần Xuyên giúp đỡ, do vậy không ngừng khen Tần Xuyên.
Diệp Tiểu Nhu ở cạnh bên nghe cha khen Tần Xuyên, cũng vui vẻ vô cùng, mày nguyệt cong cong, tươi cười ngọt ngào, thậm chí có chút tự hào.
Trong thời gian này Chu Phương Ngữ có qua kiểm tra phòng bệnh, thấy Tần Xuyên thì vẫn giữ vẻ lạnh lùng, giống như cô gái thẹn thùng chạy trốn tối qua ở quán bar không phải cô vậy.
Tần Xuyên đã thăm dò đại khái ra tính tình cô nàng này, kỳ thực da mặt rất mỏng, nhưng tỏ vẻ cao ngạo như một con thiên nga, cũng không thèm để ý.
Chỉ có điều, sau một lần giả vờ vô ý để bắt mạch cho Diệp Đông Cường, tâm tình Tần Xuyên nặng nề hơn vài phần, thời gian còn lại đã không nhiều nữa.
Nếu thực sự không kịp, vậy chỉ có thể liều một phen, dùng thực lực Tứ phẩm băng liên để trị liệu cho Diệp Đông Cường.
Khi hắn đi ra bệnh viện lập tức gọi điện thoại cho Ôn Văn Viễn, bảo họ nhanh chóng tìm ra dược liệu.
Ôn Văn Viễn còn tưởng rằng Tần Xuyên đang lo lắng cho bệnh tình của mình, cảm động rơi nước mắt, không ngừng cam đoan nhất định mau chóng tìm được.
Ông ta còn muốn mời Tần Xuyên ăn cơm cùng, nhưng Tần Xuyên chẳng muốn đi qua. Đối phương hết Tần tiên sinh lại bác sĩ Tần, nghe cũng thấy mệt mỏi.
Buổi trưa, Chu Vân Phong hưng phấn gọi điện tới, nói cho Tần Xuyên biết hai chân của Chu Phương Tinh đã có thể hoạt động, chỉ là bắp chân và đùi còn đang ở trạng thái yếu ớt.
Chuyện này khiến người Chu gia mừng rỡ như điên, ai có thể nghĩ châm cứu lại nhanh có hiệu quả như vậy chứ.
Tần Xuyên đã đồng ý sáng thứ bảy sẽ tới đó tiến hành trị liệu đợt hai cho Chu Phương Tinh, đối phương thiếu chút nữa cảm kích mà hô lên ba chữ sư thúc tổ.
Bác sĩ cần làm, đi làm ở tiệm Internet cũng không thể bỏ.
Làm một nghề, yêu một nghề, tôn trọng cương vị, yêu nghề nghiệp, trên quảng cáo đều nói như vậy.
Tuy rằng trông Net rất nhẹ nhõm, nhưng vô cùng nhàm chán. Khi nhàn rỗi không có việc gì, Tần Xuyên sẽ cùng một số khách quen trong tiệm chơi game.
Dùng tốc độ phản ứng và năng lực học tập của Tần Xuyên, giống như đại não con người phối hợp với tốc độ phàn ứng của máy tính, chơi gì cũng thuận buồm xuôi gió.
Mỗi khi Tần Xuyên tham gia, không khí trong tiệm luôn sôi động vô cùng.
Xế chiều, tuy rằng trong tiệm có chút lạnh, nhưng chơi game vẫn khí thế ngất trời.
- Móa! Anh Restart mau cứu mạng! Con Huyết Ma này chạy còn nhanh hơn chó! Em bị đuổi chết rồi!
- Đến đây đến đây! Chạy về phía anh!
- Đệch, Tử vong nhất chỉ của phù thủy mà mày dùng lên đám lính quèn làm gì?!
- Đừng sợ! Ảnh ma của anh Restart sẽ thu được!
- Tiệm Net Ngũ Liên tọa, cho tới giờ vẫn chưa thua! Ha ha!
Người khác miệng ngậm thuốc lá, ngoài miệng Tần Xuyên thì ngậm một chiếc ống hút, vừa hút Cocacola, vừa thao tác chính xác, dẫn các đồng đội đi tới chiến thắng.
Khi định chơi tiếp, đột nhiên Khâu Húc chạy tới sau lưng Tần Xuyên, có chút khẩn trương và kích động nói:
- Xuyên ca!
Có người tìm anh!
- Đợt chút, anh vượt nốt phó bản này, làm việc phải tới nơi tới chốn.
Tần Xuyên bắt đầu dạy dỗ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!