Cùng đêm đó, hội sở Vân Sơn thành phố Đông Hoa.
Đây là một câu lạc bộ tư nhân mà cả thành phố đều biết, có thể tới nơi này đều là nhân vật có máu mặt.
Trần Hạo Bân lái chiếc Infitini Q60 mui trần của mình, sau khi đến cổng ra vào, giao chìa khóa cho bảo vệ, đi vào trong đại sảnh.
Khi xuyên qua đại sảnh, một số nam nữ bên trong đều chỉ trỏ về phía gã. Có người địa vị không thua gã thì cười nhạo không hề che dấu.
Sắc mặt Trần Hạo Bân âm trầm, từ ngày phái đám người Trương Đại Bưu đi đối phó với Tần Xuyên, trái lại còn bị chúng mắng chửi trên đường, video bị tung lên mạng.
Trần Hạo Bân gã tốt xấu gì cũng là chủ nhiệm ngân hàng thương nghiệp ở thành phố Đông Hoa, quá khứ đều là phong quang vô hạn, hiện giờ lại trở thành trò cười của rất nhiều người.
Bất kể là đi làm hay ở trong nhà, gã đều không ngẩng đầu lên nổi, giống như bất cứ lúc nào cũng có người đang cười nhạo gã.
Vốn gã muốn gọi điện chửi cho đám người Trương Đại Bưu một trận, hỏi rõ nguyên do, nhưng điện thoại không gọi được, điều này khiến gã càng căm tức hơn.
Đi vào một gian phòng đặt sẵn, bên trong đã có vài tên công tử đang uống rượu, còn có hai tên đang ôm cô nàng xinh đẹp khí chất không tầm thường.
- Hạo Bân, ông tới rồi!
Tới đây, trước tiên làm vài chén!
Một tên con trai xấu xí nâng chén.
Trần Hạo Bân chứng kiến đám người này, cuối cùng lộ ra vẻ tươi cười, đây là đám nhị đại thuộc vòng quan hệ của hắn, trong nhà có người buôn bán, có người làm quan, từ nhỏ đã quen lẫn nhau.
- Hầu tử, ông lại gầy đi rồi, đừng chơi phụ nữ nhiều quá, cẩn thận lại đột tử trên giường.
Trần Hạo Bân rót nửa cốc Whiskey, chạm cốc cùng đối phương, một hơi uống sạch.
Tên hầu tử này họ Hầu, trong nhà làm nghề quản lý tài sản tài chính, thuộc về hạng nằm chơi kiếm tiền, mỗi ngày đều rất phóng túng.
- Này, năm nay thị trường không tệ, đầu tư 30 triệu, lời 20 triệu. Ông già có chút khích lệ cuối cùng tôi cũng làm được chút chuyện, đương nhiên tôi phải tự thưởng cho mình, chơi thêm vài cô em rồi!
- Ông bớt khoác lác đi, ai không biết mấy ông dựa vào quan hệ nội bộ, lừa gạt đám dân chơi cổ phiếu kia, không phải là bản lĩnh thực sự.
Một tên con trai mặt vuông khác hừ một tiếng.
- Đậu xanh rau má, Mã Kim Bằng, ông đây dù là lừa gạt được 20 triệu cũng mạnh hơn mi! Ông làm phó cục cảnh sát, chút tiền lương đó còn không đủ cho tôi chơi một đêm!
- Hiện giờ ông đây làm phó cục, chính là trải đường, kiếm chút công lao. Qua ba năm, năm năm nữa tôi tiến vào tỉnh, đến khi đó mấy ông gọi tôi là ông Mã rồi!
Trần Hạo Bân híp mắt lại, nói:
- Lão Mã, hiện giờ ông làm phó cục, quyền lực trong tay không nhỏ đi?
Mã Kim Bằng cười đắc ý:
- Tạm được, dù sao cục trưởng cũng là dượng tôi, bình thường ông ấy đi chơi mạt chược, chuyện trong cục đều do tôi quyết định!
- Vậy ông nên giúp anh em một chuyện.
Trần Hạo Bân cười nói.
Mã Kim Bằng cười xấu xa:
- Tôi biết ngay hôm nay ông bảo tôi đi ra, quá nửa là vì chuyện kia. Yên tâm đi! Ông nói cho tôi tin tức về thằng nhóc t*ng trùng lên não đó, tôi xả giận cho ông!
- Anh em tốt, vậy thì nhờ ông rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!