Chương 45: Nữ hiệp tha mạng

Ngay trong tíc tắc này, Tần Xuyên ra tay.

Chân hắn nhanh như chớp đá ra, đá văng tay tên tóc vàng.

Xoay người một cái, tay như làm ảo thuật, thu hồi chiếc điện thoại từ tay một tên khác, trả lại trên tay Chu Phương Ngữ.

Quá trình này chỉ xảy ra trong thời gian một giây, ngoại trừ Đường Vi, những người khác đều không nhìn rõ chuyện gì vừa xảy ra.

Chu Phương Ngữ sợ hãi một chút, thở phào nhẹ nhõm, cùng lúc cầm lại điện thoại thì không quên trừng mắt nhìn Tần Xuyên, sớm làm như vậy chẳng phải là xong rồi

Chỉ có điều tên này ra tay thật nhanh, dù sao cũng là võ giả Hậu Thiên hiếm thấy.

Hai mắt Đường Vi tỏa sáng, cô phát hiện tốc độ của Tần Xuyên nhanh hơn, xem ra là có tiến bộ.

Cô không biết là Tần Xuyên căn bản không dùng chút thực lực, bằng không tay đối phương đã vỡ nát.

Mặc dù như vậy, bàn tay tên tóc vàng đau tới run run, không điều khiển nổi, đương nhiên không chịu bỏ qua:

- Thằng nhãi con, mày muốn chết!

Gã và hai tên đồng bọn quen nhau ở phòng tập thể hình, thường xuyên cùng nhau lấy mạnh hiếp yếu.

Lúc này dùng ánh mắt trao đổi với nhau, sau đó xông về phía Tần Xuyên.

Tần Xuyên vốn muốn dùng tốc độ giải quyết bọn chúng, nhưng không ngờ Đường Vi đã sải bước tới trước mặt hắn, muốn ra tay trước!

Hai tay cô cứng cáp có lực đánh tới trước, dựa người, một chiêu cầm nã thủ khống chế tên tóc vàng, sau đó thân thể lui lại, trọng tâm nghiêng về phía trước.

Một đòn ném qua vai, dễ dàng ném tên tóc vàng về phía hai tên còn lại.

Như vậy còn chưa đủ, Đường Vi đi lên dùng chân đạp cho chúng một trận, giày cao gót đâm lên người chúng, vài chỗ chảy máu!

- Ái! Ối! Đau quá!

- Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!

- Xin nữ hiệp tha mạng!

Ba tên trai tráng đau đớn kêu cha gọi mẹ, khiến mọi người xung quanh đều sợ hãi, cô gái kiều mị này sao lợi hại như vậy?

Trong mắt Chu Phương Ngữ hiện lên dị sắc, cô cảm thấy Đường Vi với tư cách là một cô gái nhưng công phu so với tên Tần Xuyên đáng ghét này thì đẹp hơn nhiều.

- Cút! Đừng để tôi thấy mấy người ở quán bar này!

Đường Vi sẵng giọng nói.

Ba tên này quả thực muốn khóc, bị tên con trai kia đánh bại còn may, nhưng bị một cô gái đánh cho không có sức phản kháng, về sau còn dám tới quán bar lăn lộn sao? Xấu hổ chết cmnm!

Ba người xám xịt chạy ra khỏi quán bar, không ít người vỗ tay khen hay, Lam thúc đứng trong quầy lại cười lắc đầu, không có ý ra ngoài.

- Chu tiểu thư, cô không sao chứ?

Đường Vi nghịch nghịch tóc, cười hỏi.

Chu Phương Ngữ gật đầu:

- Cảm ơn, nhìn chị thật quen mắt, hình như tôi đã gặp ở đâu.

Kỳ thực vừa rồi Chu Phương Ngữ đã cảm thấy hình như đã gặp Đường Vi ở đâu, nhưng nhất thời không nhớ ra được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!