Chương 43: Thầm mến từ lâu

- Khà khà, không cần khen tôi. Tôi biết tôi mặc bộ quần áo này sẽ rất đập troai!

Tần Xuyên hất tóc nói.

- Hôm nào tôi phải dẫn cậu tới cửa hàng, bằng không khi đi tham gia yến hội, ngay cả cửa cũng không thể vào.

Đường Vi hé miệng cười nói.

Tần Xuyên cảm thấy cô ta thật không biết thưởng thức, cũng không so đo, hỏi:

- Tiểu Nghị không sao chứ, chị để nó ở nhà một mình sao?

- Cậu cho rằng hai ngày nay tôi làm gì hả, là tìm bảo mẫu có kinh nghiệm, giúp tôi chăm sóc tiểu Nghị. Cũng không thể lúc nào cũng dẫn theo tiểu Nghị được.

Đường Vi mỉm cười nhìn Tần Xuyên, cô rất ưa thích hắn ở một điểm đó là hắn luôn thật lòng quan tâm cháu cô.

Cũng không biết là Tần Xuyên có trái tim yêu thương hay có ngôn ngữ chung với Đường Nghị nữa.

Xe đi vào một khu đường đi bộ, ở đây khắp nơi là những nhà hàng và quán bar nhỏ.

Trời vừa tối, đèn đuốc sáng trưng, xanh đỏ tím vàng đều đủ quả, người đi lại lườm lượp, đây là khu phực sống về đêm phồn hoa nhất thành phố Đông Hoa.

Đường Vi rất tự nhiên kéo cánh tay Tần Xuyên, đi trên đường, hai người như một đôi vậy.

Đường Vi mặc áo liền váy khá ngắn, màu tươi mát, phối hợp giày cao gót đỏ, cặp đùi nuột nà tròn trắng lộ ra, như nam châm hút chặt ánh mắt đàn ông.

Rất nhiều người dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Tần Xuyên, thầm suy đoán sao con dế nhũi này lại có thể cua được một cô nàng nóng bỏng như vậy.

Tần Xuyên giống như Hai lúa lên thành phố, nhìn trái nhìn phải, đều thấy mới lạ.

- Vẫn là người thành phố biết hưởng thụ, trước đây ở dưới núi, cách đó hơn 100 dặm có một thôn nhỏ, buổi tối khi náo nhiệt nhất cũng chỉ có ba nhà gội đầu có biển quảng cáo, sao ở đây thấy khắp nơi là nhà gội đầu vậy?!

Tần Xuyên cảm khái.

Thiếu chút nữa Đường Vi ngã xuống đất, hờn dỗi nói:

- Nói linh tinh! Ở đây đều là quán bar chính quy, khác với những nơi cùi bắp ở nông thôn đó.

Chỉ có điều cô cũng nghe ra chút tin tức, tò mò hỏi:

- Tiểu Xuyên Xuyên, trước kia cậu ở một nơi vắng vẻ vậy sao? Hơn một trăm dặm mới có một thôn nhỏ?

Tần Xuyên khẽ gật đầu, thuận miệng nói:

- Đúng vậy, hơn nữa không phải có một năm xuất hiện dịch SARS sao, có một người đi ra ngoài làm trở về, mang theo virus lây bệnh, toàn thôn bị lây, chết không còn mấy người. Năm sau chúng ta tới nhìn, trong thôn khắp nơi đều là đầu lâu!

Đường Vi nghe xong sững sờ, phải là vùng quê vắng vẻ cỡ nào mới xuất hiện một xã hội nguyên thủy như vậy.

- Quê quán trước đây của cậu ở tỉnh nào?

Đường Vi không nhịn được, hỏi.

Tần Xuyên suy nghĩ một chút, nhíu mày:

- Hình như không có ai nói cho tôi biết, dù sao cũng cách đây rất xa… Ai nha, khắp nơi đều là núi, sao tôi biết được là tỉnh nào. Chị không biết 70% Hoa Hạ đều là núi sao?

Đường Vi cũng tin, thằng này tuyệt đối từ nông thôn của nông thôn của nông thôn đi ra!

Tới một quán bar tên Lam Điểu, hai người đi vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!