Chương 42: Ăn mặc cẩn thận

- Haiz, Tần tiên sinh, đứa con gái này quá ngang ngược rồi, bởi vì người bên cạnh nịnh nọt nó quá nhiều, khiến nó trở nên cao ngạo, ngài đừng để ý.

Chu Thanh Sơn vẻ mặt bất đắc dĩ.

Tần Xuyên cũng không quá để ý, đấu võ mồm với Chu Phương Ngữ cũng thuần túy là tìm niềm vui, sao có thể tức giận.

- Tần tiên sinh, xin hỏi bệnh tình của Tinh nhi hiện giờ ra sao? Còn cần trị liệu như nào?

Chu Thanh Sơn lo lắng muốn biết.

- Hiện giờ độc tố trong cơ thể cô ấy đã được trừ đi rất nhiều, kinh mạch cũng đã sống lại không ít, có lẽ tiến hành trị liệu thêm hai đợt là có thể khôi phục.

May mà mấy năm nay mọi người không buông bỏ việc vận động cơ bắp cho cô ấy, hai chân không bị teo rút, chỉ cần trải qua một số phương thuốc thư kinh hoạt lạc, kiện cốt tăng cơ là sẽ không có vấn đề gì.

Tần Xuyên nói.

Chu Vân Phong mỉm cười gật đầu:

- Vậy phiền Tần tiên sinh kê phương thuốc, để tôi phái người tới y quán lấy.

- Không phải chỉ là một đơn thuốc hoạt lạc bình thường sao? Một Trung y lâu năm như ông không kê nổi?

Tần Xuyên kinh ngạc hỏi.

Chu Vân Phong ngại ngùng nói:

- Vẫn là Tần tiên sinh kê đơn thì tốt hơn, đơn của tôi khẳng định không tốt bằng ngài.

Tần Xuyên câm lặng, xem ra người Chu gia đã quá sùng bái mình rồi. Chỉ có điều đã làm thì làm cho chót, tiễn phật tiễn tận Tây thiên, kê đơn thì kê đơn.

Chu Phương Tinh thích đọc sách, trong phòng ngủ cũng có bàn viết.

Tần Xuyên đi tới bên cạnh bàn, cầm một chồng giấy cùng một cây bút máy, viết phương thuốc lên giấy.

Khi viết chữ, Tần Xuyên lập tức nghiêm túc, nín thở ngưng thần, mắt sáng như đuốc.

Đây là thói quen tạo thành từ nhỏ, nét chữ nét người, từ nhỏ lão đầu tử đã dạy Tần Xuyên, viết chữ chính là phương pháp rèn luyện bản thân, không thể coi thường.

Cha con Chu gia đi tới bên người Tần Xuyên, muốn nhìn xem đang viết đơn thuốc gì, nhưng khi vừa nhìn thấy chữ của hắn, hai người đều lộ ra vẻ sợ hãi thán phục!

Đi như rồng múa phượng bay, bút như thiết hoa ngân câu, mỗi chữ đều tràn ngập khí thế bá đạo, cứng rắn!

Đây không giống chữ viết của một người trẻ tuổi, mà giống như một tướng quân trải qua trăm trận đang điên cuồng múa bút viết sách.

Viết đơn thuốc xong, Tần Xuyên mới nhẹ nhõm thở một hơi, buông bút xuống.

- Tốt! Chữ tốt!

Chu Vân Phong nói lời từ đáy lòng.

Chu Thanh Sơn cũng vỗ tay tán thưởng:

- Chữ của Tần tiên sinh quả là tuyệt tác, mỗi chữ đều chấn động lòng người!

Nếu như vừa rồi Chu Thanh Sơn vì có chuyện cần nhờ Tần Xuyên nên mới khách khí với Tần Xuyên như vậy, nhưng giờ khắc này y bái phục thật lòng.

Bởi vì vị tiểu lão tổ tông này chỉ cần nhìn nét chữ đã có thể biết nội tâm hắn không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Tần Xuyên khôi phục lại chế độ cười đùa, tí tửng, gãi đầu nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!