Chương 39: Lại trách nhầm

Trong phòng ngủ của Chu Phương Tinh.

- Bác sĩ Tần, là điện thoại nhầm hay sao? Cô gái này thật lạ, thậm chí gọi nhầm tới bá cuộc điện thoại.

- Đúng vậy, người này có tật xấu, đã nói với cô ta hai lần rồi vẫn còn gọi tới nữa. Mặc kệ cô ta, chúng ta tiếp tục trị liệu.

Tần Xuyên cầm lấy mấy tờ giấy ăn lau mồ hôi cho mình, trị liệu như này rất tốn sức, công lực của mình cần mau chóng khôi phục tới Ngũ phẩm mới được.

Tuy rằng Chu Phương Tinh không hiểu y thuật nhưng có thể nhìn ra Tần Xuyên có chút mệt mỏi:

- Nếu không nghỉ ngơi một chút đi? Bác sĩ Tần còn chưa ăn cơm nữa.

- Tôi không sao, trị liệu không thể dừng lại quá lâu.

Tần Xuyên cúi người tiếp tục hạ châm.

Chu Phương Tinh hé miệng cười:

- Nếu có gì cần tôi phối hợp, xin cứ nói, tôi không ngại.

Tần Xuyên ngẩng đầu lên:

- Như vậy là được rồi, Chu tiểu thư có thể tin tôi đã rất hiếm thấy. Em gái cô vì tôi không có giấy phép hành nghề, rất không tin tôi.

- Là tiểu Ngữ sao… Nó giỏi hơn người chị như tôi nhiều, thiên phú y học rất cao. Người thường hơn 30 tuổi mới có thể tốt nghiệp đại học Johns Hopkins, nhưng nó hơn 20 tuổi đã học xong về nước.

Cho nên nó có chút kiêu ngạo, nhưng thực chất là một người thiện lương. Nếu như bác sĩ Tần tiếp xúc thêm vài lần, ắt hẳn cũng thấy như vậy.

Khi nói tới em gái mình, ngữ điệu Chu Phương Tinh rất yêu thương.

Tần Xuyên đáp một tiếng, nói thầm:

- Chỉ là tính tình có chút tệ, những thứ khác đều rất tốt.

Hai người mỗi người một câu, vừa nói chuyện phiếm vừa châm cứu, quan hệ kéo gần lại không ít.

Nói chuyện với Tần Xuyên càng nhiều, Chu Phương Tinh lại phát hiện ra tri thức của người trẻ tuổi trước mặt khiến giáo sư khảo cổ học như cô đều có áp lực.

Bất kể là văn học lịch sử cổ đại, thơ ca, cầm kỳ thi họa đều biết không ít. Nhiều thứ ngay cả một số học giả chuyên gia chưa chắc đã biết nhưng Tần Xuyên cũng có thể nói rõ.

- Bác sĩ Tần, nếu không phải thấy anh còn trẻ như vậy, tôi cũng hoài nghi anh có phải một ông lão sáu bảy mươi tuổi hay không, bằng không sao lại biết nhiều như vậy?

Chu Phương Tinh nói nhwungx lời từ đáy lòng.

Với tố chất văn hóa của cô, có rất ít người có thể trò chuyện quá sâu với cô. Nhưng Tần Xuyên nói chuyện với cô lại không hề tỏ ra vẻ áp lực, còn khiến cô hiểu thêm không ít thứ.

- Ha ha, có phải Chu tiểu thư cảm thấy tôi chẳng những đẹp trai còn có nội hàm? Không ngờ tôi đê điều như vậy mà vẫn bị cô phát hiện…

Tuy bình thường tôi chỉ dựa vào khuôn mặt ăn cơm, nhưng tuyệt đối không phải công tử bột. Thần tượng kiêm thực lực mới chính là tôi.

Tần Xuyên hoàn toàn không đỏ mặt, dù sao cũng là nói thật!

Chu Phương Tinh trừng mắt một cái:

- Về sau tôi vẫn gọi anh là Tần Xuyên thì hơn, dù sao anh cũng không phải một bác sĩ đứng đắn, là một người cuồng tự kỷ.

- Sao có thể gọi là cuồng tự kỷ được.

Chỉ có điều gọi thẳng tên tôi cũng tốt, tiện luôn… tôi có thể gọi cô là Tinh nhi không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!