Chương 38: Chưa từng có ai

Đây là lần đầu Tần Xuyên cùng một mỹ nữ ở chung một phòng, mấu chốt là hắn sắp cởi quần đối phương, trong lòng cũng khó tránh khỏi có chút khẩn trương.

- Chuyện này… Chu tiểu thư, chúng ta bắt đầu đi.

Tần Xuyên cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.

Trên mặt Chu Phương Tinh vẫn đỏ ửng, vâng một tiếng, sau đó xoay người sang chỗ khác, chậm rãi nằm xuống giường.

Tuy rằng nửa thân dưới của cô không nhúc nhích được, nhưng vẫn có thể dùng hai tay để di chuyển.

Nhưng cánh tay con gái cũng không có sức, bình thường đều có người giúp việc nữ hỗ trợn, hiện giờ lại chỉ có mình cô, cho nên động tác có chút xấu hổ, tiếp nữa là cũng cần gắng sức.

Tần Xuyên thấy vậy không đành lòng, đưa tay, hỗ trợ ôm lấy hai chân cô, tay kia thì ôm lấy vòng eo, để cô nhanh chóng nằm xuống.

Thân thể Chu Phương Tinh rất nhẹ nhàng, hơn nữa mềm mại không xương, nhưng rất thành thục, phát triển.

Tần Xuyên chỉ ôm eo qua một lớp quần áo đã cảm thấy mềm mại, thoải mái vô cùng.

Chu Phương Tinh không nhịn được ưm một tiếng, đây là lần đầu tiên cô được một người con trai ôm như vậy.

Mấu chốt là hướng này quá khiến người khác khó xử, hai chân cô đối diện với Tần Xuyên, hơn nữa còn đang tình trạng vườn không nhà trống.

Không chỉ như vậy, tiếp theo Tần Xuyên còn cần cởi quần cô, nhấc làn váy lên trên, kéo tới tận lên lưng.

Phong quang dưới váy lộ ra không sót gì, chỉ còn một chiếc quần lót lụa máu trắng, bao lấy bờ mông hình cầu.

Càng ngại hơn chính là có chút chức năng sinh lý của Chu Phương Tinh vẫn bình thường, bởi vì rơi vào trạng thái ngượng ngùng như vậy, lại bị một người con trai xa lạ nhìn vị trí bí ẩn nhất, phía dưới cô có chút dấu vết ẩm ướt.

Có một vết ngấn lõm xuống, có thể thấy rất rõ Chu Phương Tinh không khống chế nổi cảm xúc bản thân.

Tần Xuyên cũng phát hiện điểm này, tuy nhiên hắn cũng biết đây chỉ là phản ứng sinh lý bình thường. Nhưng phía dưới của hắn vẫn đội quần nhô lên, giống như một con cuồng long muốn phá động mà ra.

Đúng lúc này Chu Phương Tinh không nhịn được quay đầu lại, nhìn thoáng qua.

Ai ngờ vừa quay lại đã thấy quần của Tần Xuyên đội lên ngồn ngộn.

- Bác… bác sĩ Tần… sao anh… có thể…

Tần Xuyên vẻ mặt xấu hổ, chuyện này cũng không phải thứ mà hắn có thể khống chế. Tuổi trẻ huyết khí phương cương, trước mặt là hình ảnh hấp dẫn như vậy, rất khó kìm nén!

Chu Phương Tinh vội vàng nhìn ra chỗ khác, tim đập thình thịch, càng thêm khẩn trương. Cô không biết có lên la lớn để cha và ông tiến vào hay không nữa.

Giờ khắc này, cảm giác an toàn của cô giảm xuống tới đáy, rất bất an, thậm chí có chút tức giận.

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp…

Đúng lúc này, vài tiếng vang thanh thúy truyền vào tai Chu Phương Tinh.

Chu Phương Tinh sững sờ, dè dặt quay người lại, không khỏi sợ ngây người…

Tần Xuyên đưa tay tát má chính mình?!

Hai tay Tần Xuyên trái một cái, phải một cái, tát bản thân hai ba mươi cái, đánh hai mặt trở nên đỏ bừng, không chút khách khí.

- Đừng đánh nữa!

Bác sĩ Tần đang làm gì vậy?

Chu Phương Tinh mềm lòng nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!