Chương 35: Uống Cocacola có được không?

Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Xuyên xin nghỉ với ông chủ Khâu Minh, tới nhà họ Khâu khám bệnh.

Chu Vân Phong ngồi một chiếc Rolls Royce Phantom đi tới cửa ra vào tiệm Internet, cung kính mới Tần Xuyên lên xe.

Cảnh tượng này khiến những người gần đó đều cảm thấy sợ hãi, sao anh Restart lại có thể kết giao với những nhà giàu như vậy? Quá trâu bò rồi! Hết Bentley lại đến Rolls Royce.

Làm nhân viên trông Net có thể bá đạo như vậy đúng là nghịch thiên mà!

Nhưng Chu Vân Phong sẽ không cảm tưởng như vậy, sư thúc tổ lại ở trong một tiệm Net cũ kỹ nhỏ bé, còn là một nhân viên trông Net!

Ngồi trong xe, Chu Vân Phong không nhịn được hỏi:

- Sư thúc tổ, y thuật của ngài cao minh như vậy, sao phải đi trông tiệm Net?

Tần Xuyên ngoành đầu nhìn y:

- Đã bảo ông đừng gọi tôi như vậy, tôi trông Net thì sao chứ? Có thể ăn, có thể ngủ, còn không cần đón xe đi làm, tốt không?

Mấu chốt là còn có hoa hậu giảng đường ngày ngày đưa cơm, còn có bà chủ tiệm hoa ngày ngày quăng mị nhãn, trong lòng Tần Xuyên vui vẻ nghĩ.

Chu Vân Phong thì nghĩa khác, giật mình nói:

- Ẩn giấu trong thành phố, sư… À không, Tần tiên sinh quả nhiên cảnh giới cao thâm, không câu nệ tiểu tiết.

Lão nhân vô cùng bội phục, đây mới đúng là thế ngoại cao nhân! Không màng danh lợi, không hổ là đệ tử quan môn của tổ sư gia!

Tần Xuyên nghe xong có chút xấu hổ, ho hai tiếng:

- Ông đưa bệnh án và các tài liệu kiểm tra cho tôi xem một chút.

- Tôi sớm đã chuẩn bị xong.

Chu Vân Phong lập tức lấy ra một túi văn kiện lớn đưa cho Tần Xuyên.

Tần Xuyên lấy ra một phần bệnh án, bên ngoài có một bức ảnh, là một cô gái mang nét đẹp phương đông cổ điển.

- Đây là cháu gái lớn của tôi, Chu Phương Tinh, học nghành khảo cổ, làm phó giáo sư khoa khảo cổ ở đại học Đông Hoa, cũng coi như một học giả có chút danh tiếng.

Chỉ là hai năm nay bệnh tình nửa người dưới ngày càng nặng, hơn một năm nay đã hoàn toàn mất đi tri giác, cho nên cũng không tới trường nữa.

Nói tới bệnh tình của cháu gái, trong mắt ông ta cũng ươn ướt, cảm thấy tự trách. Dù sao họ cũng là thế gia y dược, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bệnh tình con cháu ngày càng nặng thêm.

- Chu Phương Tinh… Cháu gái lớn.

Tần Xuyên thì thào một chút, không khỏi nói:

- Cháu gái nhỏ của ông không phải tên là Chu Phương Ngữ chứ?

Chu Vân Phong sững sờ:

- Tần tiên sinh, sao ngài lại biết? Ngài quen Ngữ nhi?

Quả nhiên Tần Xuyên cười khổ lắc đầu, thế giới này thật nhỏ.

- Trước đây đã gặp qua ở bệnh viện, cô ấy là bác sĩ chữa trị chính của một người quen. Lại nói cô ấy đã theo nghề y sao lại không học Trung y?

Sắc mặt Chu Vân Phong phức tạp, thở dài:

- Chuyện này nói ra rất dài dòng, là người ông này phải xin lỗi nó. Đợi về sau có cơ hội sẽ kể với Tần tiên sinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!