Nghe em gái khóc lóc làm nũng, Liễu Hàn Yên cũng không lập tức đáp ứng.
Cô trầm mặc một hồi, mới mở miệng nói:
- Thiển Thiển, đừng nghịch nữa, chuyện này chị sẽ xử lý.
- Nhưng hắn bắt nạt em! Em nói mình là người Liễu gia mà hắn còn bảo em xéo! Căn bản là không thèm coi người Liễu gia vào đâu! Hơn nữa không phải chị là người hiểu rõ em nhất sao?
Liễu Thiển Thiển không cam lòng.
- Từ nhỏ em thích gây chuyện rắc rối, rất nhiều chuyện chị cũng có thể che chở cho em. Nhưng chuyện của Tần Xuyên liên quan tới ước định vài chục năm giữa Liễu gia ta với Tần gia.
Hai nhà Liễu Tần chúng ta nhiều đời quan hệ tốt, cho dù hắn là tử tôn đã bị Tần gia vứt bỏ bên ngoài hơn 20 năm, chỉ cần không bị trục xuất khỏi gia môn thì chính là người của Tần gia, em không được phép làm loạn.
Liễu Hàn Yên bình thản nói nhưng lại mang theo khí thế không cho vi phạm.
Tiểu ma nữ hiểu chị mình rất rõ, miệng cong lên, cô biết chị mình đã có chút mất hứng.
- Được rồi, em đợi chị tự mình đánh hắn một trận! Hắn dám cúp điện thoại của chị!
- Ngoan, buổi tối chị và em cùng ăn cơm, em không nên chạy linh tinh.
Giọng Liễu Hàn Yên lại trở nên ôn hòa.
- Rốt cục chị cũng rảnh sao? Em nhất định sẽ về sớm! Hì hì…
***
Chạng vạng tối, Tần Xuyên ở trong quán net chờ Diệp Tiểu Nhu tới thay ca, cô bé lại mãi không xuất hiện.
Diệp Tiểu Nhu đang là sinh viên năm ba đại học Đông Hoa, mỗi buổi chiều sau khi học xong sẽ tới tiệm Net để làm.
- Quái, chị tiểu Nhu từ trước đến nay đều tới đúng giờ, có việc cũng gọi điện thoại. Chẳng lẽ tới bệnh viện chăm sóc chú Đông Cường?
Khâu Húc buồn bực.
Tần Xuyên cảm thấy không đúng. Theo lý thuyết, cha con Ôn gia đã đáp ứng chi trả tiền chữa bệnh cho Diệp Đông Cường, ắt sẽ phái người chăm sóc Diệp Đông Cường.
Nói như vậy cho dù Diệp Tiểu Nhu tới bệnh viện thật thì cũng phát hiện chuyện này, sẽ gọi điện thoại cho hắn mới phải.
- Anh gọi điện thoại một chút.
Tần Xuyên bấm gọi cho Diệp Tiểu Nhu, nhưng không kêu được bao lâu thì điện thoại bị tắt máy.
Thử lại một lần nữa, lần này điện thoại đã tắt nguồn.
Tần Xuyên biết chuyện này tuyệt đối không tầm thường, hẳn là có người cố ý không cho Diệp Tiểu Nhu nghe điện.
- Anh Xuyên, sao vậy?
Chị tiểu Nhu không nghe?
Khâu Húc đứng một bên hỏi.
Tần Xuyên không rảnh nói chuyện với gã, nahnh chóng ngồi vào trước máy tính, liên tục gõ lệnh trên bàn phím.
Khâu Húc không biết Tần Xuyên lại giở trò gì, tò mò nhìn sang, kết quả không hiểu gì cả.
Chỉ thấy trên màn hình xuất hiện một cửa sổ phần mềm, vô số tọa độ cùng các chữ tiếng Anh xuất hiện, Tần Xuyên không ngừng thu nhỏ lại phạm vi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!