- Tuy nói ông là đời sau của một nửa đồng môn của tôi, nhưng nếu ông còn gọi tôi là sư thúc tổ thì tôi sẽ mặc kệ ông, nếu ông gọi tôi là Tần Xuyên thì mọi chuyện có thể thương lượng.
Tần Xuyên nghĩ thầm, bản thân mình ngọc thụ lâm phong, lại bị một lão già gọi là sư thúc tổ, như vậy quá thiệt thòi rồi!
Không phải là tôn kính, rõ ràng là mắng chửi người mà!
Chu Vân Phong có chút khó xử:
- Tôi gọi ngài là Tần tiên sinh được chứ? Gọi thẳng tên của sư thúc tổ thì quá bất kính rồi…
Tần Xuyên cũng lười so đó:
- Có chuyện gì thì mau nói, buổi chiều tôi còn phải đi làm.
Chu Vân Phong vội vàng gật đầu, vẻ mặt thương cảm nói:
- Là như này, một đứa cháu gái của tôi, hơn mười năm trước đột nhiên xuất hiện chứng cơ bắp khô héo.
Tôi nghĩ tất cả các biện pháp trị liệu cho nó, những đại phu có thể mời thì đều mời, bệnh viện có thể đi đều đã đi, nhưng dùng đủ loại biện pháp đều không có hiệu quả.
Hai năm qua càng ngày càng nặng, giờ đã hoàn toàn mất đi tri giác. Có thể mời sư… À, Tần tiên sinh tới hỗ trợ, khám cho cháu gái tôi không?
- Chỉ chút chuyện như vậy đã khiến ông dập đầu sao. Nếu ông nội ông là sư huynh đồng môn của tôi, chăm sóc hậu nhân cũng là chuyện nên làm.
- Nói như vậy… Tần tiên sinh đã đồng ý?
Chu Vân Phong vô cùng vui vẻ.
Tần Xuyên gật đầu:
- Chỉ có điều hôm nay không có thời gian, tôi phải tới tiệm Internet đi làm. Đợi ngài mai đi, nói địa chỉ nhà ông cho tôi biết.
- Tiệm… Internet?
Chu Vân Phong trợn trừng mắt, sao sư thúc tổ lại làm việc ở nơi này?
Nhưng y không dám hỏi nhiều, dù sao vừa mới quen, về sau sẽ có cơ hội tìm hiểu.
- Nào dám để Tần tiên sinh tự mình tới, ngài mai tôi sẽ để lái xe tới đón ngài.
Chu Vân Phong cũng muốn nhìn xem vị sư thúc tổ trẻ tuổi sống ở nơi như nào.
Tần Xuyên cũng không quản nhiều, nói cho y biết địa chỉ, sau đó ra khỏi thư phòng.
Trong căn phòng kia, quả nhiên Ôn Văn Viễn đã tỉnh lại, ngồi trên giường uống trà.
Thấy Tần Xuyên đi tới, Ôn Văn Viễn vội vàng đứng lên, cúi đầu cảm ơn với Tần Xuyên:
- Tần tiên sinh! Tôi nghe nói vừa rồi may nhờ ngài, diệu thủ hồi xuân mới có thể nhặt lại cái mạng già của tôi!
Tần Xuyên phiền muộn sờ lên trán, sao những lão già này đều thích gọi hắn là tiên sinh vậy, hắn mới hơn 20 tuổi!
- Ha ha, anh Văn Viễn, anh có thể gặp được quý nhân, trong thiên hạ này người có thể trị được bệnh của anh, không phải Tần tiên sinh thì có thể là ai!
Chu Vân Phong đứng một bên vỗ mông ngựa, dáng vẻ khiêm tốn.
Cha con họ Ôn đều kinh ngạc, cần nhớ Chu Vân Phong là Trung y lâu năm trứ danh Hoa Hạ, lại là chủ tịch Chu thị to lớn, tính tình ngay thẳng, danh nhân phú hào bình thường cũng không được ông để vào mắt, ngược lại rất nhiều người cầu ông xem bệnh.
Nhưng đây là lần đầu gặp Tần Xuyên, sau đó không bao lâu đã tỏ thái độ như vậy, quả thực khó mà tin nổi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!