Chu Vân Phong mặc áo dài xanh, mái tóc bạc trắng chải chuốt chỉnh tề, mang vẻ mặt không vui, bước nhanh tới.
- Còn không mau buông anh Văn Viễn ra?!
Khi chưa chẩn đoán ra tình hình bệnh, đã di chuyển bệnh nhân, khiến khí huyết hỗn loạn, cậu có hiểu là sẽ xảy ra chuyện lớn không?!
Ôn Thụy Dương biết là ông lão hiểu nhầm, vội vàng tiến lên cười nói:
- Chú Chu, vị Tần tiên sinh này là bác sĩ, cậu ấy tới đây là để chữa bệnh cho cha cháu!
Lời này vừa nói ra khiến ông lão Chu Vân Phong ngẩn người hồi lâu, lông mày nhíu chặt.
- Một thằng nhóc miệng còn hôi sữa chẳng lẽ còn là một Trung y?
Vẻ mặt Chu Vân Phong hiện vẻ khó tin, cảm thấy đây đúng là chuyện đùa.
- Là thật!
Lão Hoàng cũng tiến lên giải thích:
- Chu lão chớ thấy làm lạ, vị Tần tiên sinh này là võ giả Hậu Thiên sơ cấp, từ nhỏ đã học Trung y.
Cậu ấy nhìn ra lão gia cần phải câm cứu để đả thông mạch máu trong đầu, cho nên tới đây mượn châm biêm thạch!
- Hả? Võ giả Hậu Thiên? Còn biết châm biêm thạch?
Cuối cùng Chu Vân Phong cũng tin tưởng vài phần, nhưng vẫn không cho đi.
Tuy rằng võ giả Hậu Thiên địa vị bất phàm, nhưng trong một số gia tộc cổ võ truyền thừa cũng không hiếm gặp.
Lão Trung y kiến thức uyên bác như Chu Vân Phong, cả đời đã gặp không ít võ giả Hậu Thiên, thậm chí là cả võ giả Tiên Thiên, cho nên không coi Tần Xuyên vào đâu.
Tần Xuyên vẻ mặt vô tội, từ khi nào hắn nói mình là võ giả Hậu Thiên sơ cấp vậy?
Chỉ có điều hắn cũng lười giải thích thêm những chuện này, dù sao từ trước đến nay hắn luôn theo đuổi phong cách phái thần tượng dùng mặt ăn cơm, vũ lực chỉ là thứ phụ.
- Ông lão, đừng đứng đây nữa, mau lấy châm biêm thạch ra đây, chờ tiếp năm phút thì không kịp nữa đâu!
Tần Xuyên nói.
Chu Vân Phong hừ một tiếng:
- Thằng nhóc, có thể cậu hiểu chút y thuật, nhưng anh Văn Viễn bị u não, hiện giờ đang chèn ép thần kinh, châm cứu căn bản không thể giải quyết vấn đề.
Hiện giờ đừng nói là cậu, cho dù lão già này tự mình ra tay, châm cứu cũng không có tác dụng.
Tôi không thể trơ mắt để cậu hại chết anh Văn Viễn trong y quán của tôi, mau mau đưa anh ấy tới bệnh viện cứu chữa đi!
Sắc mặt Tần Xuyên trầm xuống, cứu người như cứu hỏa, nếu hắn đã lựa chọn cứu Ôn Văn Viễn thì sẽ toàn lực.
- Ông không làm được do y thuật của ông kém cỏi, không có nghĩa là tôi không làm được. Tránh ra!
Giọng nói Tần Xuyên lạnh lùng.
Lần này gương mặt tràn ngập nếp nhăn của Chu Vân Phong nổi lên lửa giận:
- Khẩu khí thật lớn! Lão đây mười tuổi đi theo tổ phụ và cha học y, hành nghề y đã hơn 50 năm, cứu vô số người.
Thằng nhóc như cậu mới bao nhiêu tuổi, dám nói như vậy cũng lão già này? Cho dù cậu là võ giả Hậu Thiên, có thể dùng chân khí chữa thương, nhưng bệnh này có thể dùng chân khí để giải quyết sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!