Chương 21: Cảnh lạ trên đường

Ra khỏi trà lâu Tần Xuyên vẫn cảm thấy tiếc hận, nhiều món ngon như vậy lại lãng phí, chờ hắn có tiền rồi nhất định sẽ dẫn tiểu Nhu tới đây nếm thử.

Dưới ánh mắt xem thường của đám nhân viên phục vụ, Tần Xuyên thảnh thơi đi đến ngõ nhỏ bên cạnh, dắt chiếc Phượng Hoàng đời Tống kia ra.

Đúng lúc này, từ trong trà lâu vang lên tiếng gọi.

- Tần tiên sinh! Xin dừng bước! Xin dừng bước!

Ôn Thụy Dương dẫn theo một đám bảo tiêu, vội vàng chạy ra khiến đám người trong đại sảnh sợ ngây người.

Tần Xuyên căn bản mặc kệ chúng, huýt sáo, trực tiếp đi về tiệm Internet!

- Mau… mau chặn đón!

Ôn Thụy Dương cũng sắp năm mươi, chạy nhanh như vậy cũng thở hồng hộc.

Bọn bảo tiêu lập tức đi lên, chặn đường lại.

Phía trước xuất hiện bốn tên bảo tiêu, không chịu nhường đường, Tần Xuyên đành phải phanh lại, tức giận nói:

- Làm gì vậy?

Chẳng lẽ còn muốn tôi trả tiền bữa sáng? Hừ, đòi tiền không có, khuôn mặt đẹp trai thì có một! Chỉ có điều thật xin lỗi, tôi không thích đàn ông!

Nhân viên lễ nghi ở cửa trà lâu nghe vậy, bật cười khanh khách, chỉ cảm thấy tiểu tử nghèo này thật hài hước.

Ôn Thụy Dương vội vàng chạy tới phía trước, chột dạ cười làm lành:

- Tần tiên sinh, vừa rồi không biết ngài là cao nhân, tôi quá vọng động, mạo phạm tới ngài, tới đây xin chịu tội.

- Tôi cao 1m8, không tính quá cao, cũng chỉ là cao hơn ông một chút.

Tần Xuyên bĩu môi nói.

Cơ mặt Ôn Thụy Dương giật giật, hiện giờ nhìn ở khoảng cách gần như vậy gã cũng cảm thấy khó tin, tiểu tử nói hươu nói vượn này lại là một vị võ giả Hậu Thiên.

- Tần tiên sinh, chớ nên tức giận, tôi tới là để thật lòng xin lỗi. Đều do tôi không đúng, nhưng cha tôi đang rất cần một vị đại phu giỏi, kinh ngài giúp cha tôi xem bệnh.

Ôn Thụy Dương vẻ mặt khẩn cầu.

- Liên quan gì tới tôi!

Ngón tay Tần Xuyên khẽ ấn vào chuông xe đạp, tiếng reng reng vang lên, giống như đuổi chó cản đường.

Ôn Thụy Dương vẻ mặt đau khổ:

- Xin nhờ ngài!

Tần tiên sinh, vừa rồi là lỗi của tôi, nhưng bệnh của cha tôi rất nghiêm trọng, xin ngài giúp đỡ!

- Ha ha, các người muốn tôi làm gì thì tôi phải làm sao? Không phải vừa rồi còn muốn đánh tôi một trận sao? Vẫn là người thành phố các người biết chơi, mỗi lúc một vẻ!

Tần Xuyên nhếch miệng cười lạnh:

- Hiện giờ ông đây không muốn xem bệnh! Cút ngay cho ông đi!

Bồ tát còn có ba phần giận, huống chi Tần Xuyên cũng không phải Quan Thế Âm đại từ đại bi, muốn xem bệnh, tới bệnh viện đi!

- Xin ngài!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!