Chương 20: Bắt hắn lại

- Cái gì?! Tần Xuyên chính là người cướp tiền?!

Ôn Thụy Dương và Hoàng Thiên đều sợ ngây người, bọn họ cũng biết chuyện đó, chỉ có điều Ôn Văn Viễn đã cho người Long Vũ đường ra tay, bọn họ cho rằng mọi chuyện đã được giải quyết.

Tần Xuyên cũng sửng sốt, hóa ra công trường xây dựng kia là của nhà lão Ôn, vậy lão Ôn là hội trưởng Đằng Long hội?

Đằng Long hội và Tứ Hải bang là hai bang hội ngồi ngang hàng ở thành phố Đông Hoa, khó trách bên người Ôn lão có một võ giả như Hoàng Thiên sát theo.

Những ý niệm này lướt qua trong đầu Tần Xuyên, cũng không khiến tâm tình Tần Xuyên có bao nhiêu gợn sóng.

- Hừ! Khó trách muốn xem bệnh cho cha, hóa ra tiểu tử này dụng tâm kín đáo tiếp cận cha! Có phải là là Vương Chấn Thiên của Tứ Hải bang phái mày tới đây không?

Tần Xuyên nghe xong, trong lòng nổi lên nửa giận, cười lạnh nói:

- Ông bị ngu sao? Nếu tôi cố ý tiếp cận cha ông, giả bộ chữa bệnh làm hại, tôi sẽ nói tôi chưa từng tới viện y học sao?

- Mày dám mắng tao?

Ôn Thụy Dương tính tình táo bạo, trừng mắt hô lớn:

- Người đâu tới đây! Bắt hắn lại!

Gã vừa nói xong, từ trong hai căn phòng bên cạnh, có bảy tám bảo vệ áo đen chạy ra. Tuy những người này đều không phải võ giả, nhưng đều là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, học qua chút công phu trong quân.

Tám tên bảo tiêu vai u thịt bắp vây lại, ngăn chặn đường đi, bao quanh Tần Xuyên.

Vẻ mặt Tần Xuyên thoải mái huýt sáo, không hổ là lão đại của Đằng Long hội, đi ăn điểm tâm còn mang theo nhiều bảo tiêu như vậy.

- Thụy Dương!

Dừng tay!

Lúc này Ôn Văn Viễn cau mày, lớn tiếng ngăn lại.

- Cha! Tiểu tử này là người của Tứ Hải bang! Hắn cướp tiền của công ty chúng ta, còn muốn hại người!

Ôn Thụy Dương không hiểu vì sao cha lại ngăn cản.

Ôn Văn Viễn thở dài, dường như rất mệt mỏi, ánh mắt phức tạp nhìn Tần Xuyên.

- Hắn nói đúng, nếu như hắn là người của Tứ Hải bang thì sớm có cơ hội hại cha, cho nên hắn không phải. Về phần ba vạn tệ kia coi như chi phí hắn đánh cờ cùng cha, để hắn đi đi.

Ôn Thụy Dương vẫn nuốt không trôi cơn tức này, nghiến răng nghiến lợi:

- Nhưng hắn đánh huynh đệ trong hội chúng ta!

- Cũng không chết người, bỏ đi!

- Cha, ngài quá cho hắn mặt mũi rồi!

- Cha còn chưa có chết, con muốn cãi lời ta!

Cuối cùng Ôn Văn Viễn lộ vẻ uy nghiêm.

Ôn Thụy Dương vẫn rất tôn trọng cha mình, đành bất đắc dĩ thở dài một hơi, vung tay lên:

- Để hắn đi đi!

Tần Xuyên cũng không muốn ra tay ở nơi đông người như trà lâu, may mà Ôn Văn Viễn coi như tỉnh táo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!