Chương 2: Trường đại học có nội hàm

Diệp Tiểu Nhu nghe xong, vội vàng nói:

- Dựa vào gì chứ? Đây là tiệm Internet, không phải cửa hàng sửa máy tính, anh rõ ràng là làm khó dễ anh Tần Xuyên! Lại nói phí bảo hộ vốn không hợp pháp.

- Vương thiếu gia, Tần Xuyên chỉ là một người trông Net, chỉ biết giải quyết chút vấn đề nhỏ, không phải dân chuyên nghiệp.

Khâu Minh càng gấp hơn, năm nay làm ăn khó khăn, miễn cưỡng lắm mới duy trì được, giờ nộp thêm phí bảo hộ chẳng phải là sẽ đóng cửa sao?

Nhưng Vương Đại Hải có chuẩn bị mà tới, vung tay lên, người trẻ tuổi nho nhã phía sau gã liền cao ngạo đặt chiếc Laptop Alienware trước mặt Tần Xuyên.

- Đây là em họ tôi, Lưu Tử Minh, mới tốt nghiệp khoa máy tính đại học Yale(Da Lỗ), tao dẫn cậu ấy tới quan sát, tránh cho mày không sửa được, lại làm hỏng thêm máy tính của tao!

- Dạ… Lộ?

Tần Xuyên gãi gãi đầu:

- Dạ Lộ có ý gì? Đây là trường đại học gì? Cái tên sao có nội hàm như vậy.

Những người bên cạnh nghe giải thích như vậy, thiếu chút nữa phì cười. Anh Restart đúng thực là không có bằng cấp, ngay cả trường đại học nổi tiếng thế giới cũng chưa nghe qua.

- Là Yale!

Mày đúng là đồ mù chữ!

Sắc mặt Lưu Tử Minh tái nhợt.

- Ai, tùy tiện đi, nếu anh đã lợi hại như vậy, anh sửa chẳng phải là tốt rồi sao?

Tần Xuyên cầm cặp lồng, gắp một miếng cải bắp.

Lưu Tử Minh hừ lạnh:

- Vấn đề nhỏ như vậy chưa đến lượt tôi ra tay. Tôi chỉ giúp anh họ tới quan sát, xem tên nhà quê như cậu rốt cục có bao nhiêu cân lượng.

Vương Đại Hải nghe xong cười lớn, vỗ bả vai Lưu Tử Minh:

- Nói không sai, là ngựa chết hay là lừa chết, kéo ra là biết!

Tần Xuyên lại bới cơm, hàm hồ nói:

- Sửa thì có thể, nhưng sửa xong phải trả tiền.

Cho con họ Khâu cùng đám khán giả xung quanh trợn tròn mắt, tiệm Internet sắp không giữ được, cậu còn muốn kiếm chút phí sửa chữa này sao?!

- Hừ hừ, đúng là đồ quỷ nghèo, muốn phí sửa chữa sao, 100 tệ đã đủ chưa?

Vương Đại Hải căn bản không hề nghĩ việc Tần Xuyên có thể sửa được, móc ra một tờ hồng đặt lên bàn, sau đó cười âm hiểm:

- Không sửa được thì mày phải dập đầu gọi ông nội, sau đó nộp toàn bộ phí bảo hộ của tiệm Internet!

Tần Xuyên nhếch miệng cười:

- Được, cứ quyết định vậy đi!

Ông chủ Khâu Minh thiếu chút nữa là ngất đi, quyết định cái con khỉ!

Nhưng Tần Xuyên đã đáp ứng, Vương Đại Hải cũng không thể nào buông tha cho hắn, mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Xuyên mở Laptop ra.

Tần Xuyên làm rất thoải mái, một tay khởi động máy, một tay vẫn cầm đũa, liên tiếp gắp đồ ăn rồi ăn cơm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!