Ôn Văn Viễn dồn hết sức lực, lần này tương đương chiếm được ưu thế rất lớn, ông ta đã ăn được bốn quân quan trọng của đối phương, nếu còn thua thì tấm mặt mo này sẽ mất sạch mặt mũi.
Chỉ có điều Tần Xuyên chơi rất nhẹ nhàng, vừa ăn vừa đánh cờ, tốc độ còn không chậm.
Ôn Thụy Dương và Hoàng Thiên xem cuộc chiến, tuy rằng kỳ nghệ không bằng hai người nhưng cũng có thể nhìn ra chút môn đạo.
Thời gian dần qua, bọn họ phát hiện tuy rằng Ôn Văn Viễn binh hùng tướng mạnh, nhưng Tần Xuyên chỉ dùng vài quân cờ đã có thể phòng thủ nghiêm mật.
Trải qua ba mấy nước, trên trán Ôn Văn Viễn xuất hiện mồ hôi, do dự không thôi.
Rõ ràng cờ của ông nhiều hơn, nhưng lại cảm giác đi như nào cũng không thích hợp, dường như vừa động sẽ bị Tần Xuyên ôm cây đợi thỏ, ăn sạch!
- Chiếu tướng!
Đột nhiên Tần Xuyên nhảy mã, thế cục thay đổi, đã chuyển sang thế thắng!
Ôn Văn Viễn há hốc miệng, sửng sốt hồi lâu đều không có phản ứng, không hiểu sao mình thua!
Ôn Thụy Dương và Hoàng Thiên ở bên cũng không ngờ được, một chiêu này của Tần Xuyên ẩn dấu quá sâu!
Đừng nói người trong cục thì không tỉnh, bọn họ đứng ngoài xem cũng nhìn không ra.
- Ai…
Ôn Thụy Dương thở dài một tiếng:
- Binh đi quỷ đạo*, tiểu Tần, tài đánh cờ của cậu hơn tôi quá nhiều. Tôi muốn thắng cậu đúng là nói chuyện hoang đường.
*Binh đi quỷ đạo:
Dùng binh có thể vận dụng các chiến pháp quỷ dị, lừa dối.
Tần Xuyên nhếch miệng cười, trong miệng nhét đầy thức ăn, trên răng còn có bám hành.
Hắn đã ăn hai lồng bánh bao, ăn quên trời đất, không rảnh nói chuyện.
Sau khi rời núi hắn chưa từng nếm bữa điểm tâm thịnh soạn như vậy!
Ôn Thụy Dương và Hoàng Thiên nhìn vậy có chút trợn mắt há mồm, tiểu tử này là quỷ đói đầu thai sao? Giờ không phải là nạn đói năm 45, sao hắn ăn như thuồng luồng vậy?
- Ăn từ từ, không đủ thì để lão Hoàng gọi thêm.
Ôn lão cười lắc đầu, nói với con trai ở cạnh:
- Thụy Dương, con thấy chưa? Nếu con có ba phần kỳ nghệ của tiểu Tần, cha cũng an lòng giao cơ nghiệp cho con rồi.
Ôn Thụy Dương hổ thẹn:
- Cha, con cũng sắp 50 rồi, phương diện này đã khiến người thất vọng. Chỉ có điều con sẽ cố gắng quản lý tốt cơ nghiệp của Ôn gia ta.
- Bây giờ cha còn có thể trấn ở bên cạnh con, nhưng thời gian ông trời cho cha không nhiều lắm, ngày nào đó cha đi, con phải nhìn nhiều nghĩ nhiều mới được.
Ôn Văn Viễn trịnh trọng khuyên bảo.
Nghe xong lời này, Ôn Thụy Dương vội vàng nửa quỳ trên đất, cầm tay cha nói:
- Cha! Ngươi đừng nói những lời như vậy. Con đã phái người tới Mỹ tìm các bác sĩ chuyên gia, người nhất định có thể khỏe lại!
- Ha ha ha, đứa ngốc này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!