Chương 15: Xấu xa

Tần Xuyên giống như có mắt ở phía sau, khi nắm đấm sắp đánh trúng hắn, bước chân nhanh chóng di chuyển sang bên cạnh.

Đối phương đấm trượt, thân thể theo quán tính xông tới, dưới chân chưa kịp đứng vững thì vừa vặn vấp đúng vào chân trái của Tần Xuyên.

- Ôi!

Tên tóc vàng bắn ra ngoài, ngã vào đống rác rưởi và nước thải hôi thối.

- Mẹ nó… Tiểu tử mày muốn chết!

Mào gà chỉ cho rằng số Tần Xuyên tốt, dẫn đầu đoàn người, giơ chân đạp tới.

Tần Xuyên lui về sau một bước, hai ngón tay nhắm vào đầu gối chân phải của mào gà, một chiêu Hạc chủy mãnh trác!

Như có một cây châm đâm vào xương cốt vậy, mào gà cảm thấy đầu gối của mình như vỡ nát, kêu thảm một tiếng, ôm chân ngã xuống.

Tần Xuyên xoay người một cái, một chân dẫm vào lồng ngực mào gà.

- Khụ khụ!

Mào gà ho khan kịch liệt, gã cảm thấy lồng ngực mình bất cứ lúc nào cũng có thể bị một cước này giẫm nát, phổi không thể thở nổi, sắc mặt tái nhợt!

- Muốn chết!

Gã cắn chặt hàm răng, lộ ra hung quang, từ trong túi móc ra con dao gọt trái cây kia, sau khi lưỡi dao bật ra, đâm mạnh về phía bắp chân Tần Xuyên!

Khi sắp thấy máu, Tần Xuyên lại cong eo, hai ngón tay chỉ trong chớp mắt, kẹp lấy lưỡi dao!

Cờ

-rắc!

Tiếng kim loại gãy đôi, lưỡi dao là bằng thép lại yếu như bằng nhựa, bị hai ngón tay Tần Xuyên bẻ gãy đôi.

Mào gà trợn tròn mắt nhìn, miệng mở rộng, sợ tới mức thiếu chút nữa đái ra quần! Đây là tốc độ và lực lượng của con người sao?!

Tính thêm tên tóc vàng nằm trên mặt đất vừa đứng lên kia, bốn tên lưu manh cũng không dám lộn xộn, cả đám đều ý thức được Tần Xuyên là người luyện võ!

- Đại… đại gia… tha mạng…

Mào gà buông con dao đã gãy ra, khó khăn nói vài tiếng:

- Tôi… tôi sắp… tắt thở rồi…

Tần Xuyên rất khoan thai tự đắc, lấy điện thoại ra nhìn:

- Bây giờ là 5h37" chiều, nếu ba phút tới tao không bỏ chân ra, mày sẽ không đủ dưỡng khí mà hôn mê.

Năm phút tiếp theo, tế bào nào của mày sẽ xuất hiện thương tổn không thể chữa trị, có tỷ lệ lớn trở thành người thực vật, thậm chí trực tiếp tử vong.

Tần Xuyên rất bình tĩnh mà tuyên bố mào gà còn năm phút sống, đơn giản như hắn đang giết một con kiến vậy.

- Đừng… đừng mà… Tôi… tôi… không muốn chết…

Mào gà sắp khóc:

- Chúng… chúng mày… mau cứu tao… khụ khụ…

Không đợi bốn tên lưu manh kia vây quanh, Tần Xuyên dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn chúng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!