Lời này của cô là thật. Từ lần đầu tiên quen Tần Xuyên, cô đã cảm thấy người trẻ tuổi này không đơn giản.
Hơn nữa, nhiều năm qua bên cạnh mình có nhiều người theo đuổi như vậy, không thiếu những anh kiệt có tài năng lẫn nhân phẩm, chỉ mình một tiểu tử nghèo như Tần Xuyên lại khiến cô chủ động muốn gần gũi.
Thậm chí vừa rồi dán chặt lấy hắn, để hắn ăn chút đậu hũ, cô cũng không cảm thấy không thoải mái gì cả.
Tần Xuyên cười khà khà:
- Nghe nói một cô gái khi sinh ra lòng hiếu kỳ với một người con trai chính là đã yêu cậu ta rôi. Chị Đường đừng như vậy, nói thế khiến tôi xấu hổ lắm, tôi gan nhỏ không chịu được.
- Yêu cái đầu cậu.
Đường Vi biết Tần Xuyên không muốn trả lời chuyện này, do vậy cũng không hỏi thêm.
Trong lòng Tần Xuyên cũng cảm thấy buồn bực, Đường Vi lại mời hắn tham gia bữa tiệc từ thiện của thành phố Đông Hoa?
Đó là yến hội thượng lưu mà các phú hào phải quyên tiền tới một con số nhất định mới có thể tham gia.
Mà Đường Vi chỉ mở một cửa hàng bán hoa nhỏ, lời hay lỗ còn không biết được, nào nói tới việc quyên tiền? Hay là cô ta còn có sản nghiệp gì khác?
Tần Xuyên không hỏi thêm chuyện này, hắn xấu hổ nói:
- Tuy rằng tôi là người thông kim bác cổ, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, nhưng chị muốn tìm bạn nhảy thì tìm nhầm người rồi, tôi không biết khiêu vũ.
- Nhìn cậu nói khác không biết đỏ mặt kia, còn thông kim bác cổ nữa đấy… Ha ha, không biết cũng không sao, chỉ cần cậu đi cùng tôi là được.
Ánh mắt Đường Vi chớp chớp.
Tần Xuyên nghe xong có chút cổ quái, cau mày nói:
- Chị Đường, rốt cục là chị đi tham gia yến hội hay còn mục đích gì khác?
Đường Vi cũng không trả lời, chỉ dùng biểu lộ đáng yêu nhìn chằm chằm hắn, khiến ai cũng không nỡ từ chối.
Tần Xuyên không chịu được thần thái nũng nịu của cô, da gà cũng nổi hết lên, quá hấp dẫn rồi!
Phụ nữ làm nũng chính là Bug, mỹ nữ làm nũng chính là hack!
- Được rồi được rồi, tôi đi với chị là được. Trước kia thợ săn chúng tôi lên núi săn dã thú đều nói, người chết chim bay lên trời, sợ rắm gì!
Đường Vi bật cười, thổ khí như lan, tiến đến bên tai Tần Xuyên, nói:
- Nếu biểu hiện tốt mà nói, sau này cho phép cậu gọi tôi là Vi Vi!
Con hồ ly tinh này đúng là càng ngày càng gần, hormone trong cơ thể sôi trào, không cách nào ngăn cản.
Tần Xuyên hận không thể há miệng cắn một miếng vào gương mặt xinh đẹp kia, để cho cô ta biết hắn không phải hổ giấy!
Sớm muộn cũng có ngày phải đè cô nàng quyến rũ này xuống đất, khiến cô ta dục tiên dục tử! Tần Xuyên thầm khích lệ bản thân trong lòng.
Diệp Tiểu Nhu gửi tiền xong liền thấy Tần Xuyên và Đường Vi nói chuyện với nhau rất gần gũi.
Trong con mắt đơn thuần của cô bé, thần thái, cử chỉ của hai người đều là những hành vi ngọt ngào của các cặp đôi yêu nhau.
Cô do dự rất lâu, hai chân như buộc chì, trầm trọng đi tới bên người Tần Xuyên.
- Anh Tần Xuyên, em gửi tiền xong rồi.
Cô bé thấp giọng nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!