Diệp Tiểu Nhu thấy bà ta còn cắn ngược một cái, tức giận đến phát run:
- Bà… bà nói bậy! Tiền này để chữa bệnh cho cha, là bà muốn cướp đi!
Triệu Ngọc Lan giả bộ khóc lóc đáng thương:
- Mọi người mau tới xem này! Nha đầu này bị tiểu tử nghèo mê hoặc, tôi làm mẹ tận tình khuyên bảo, khuyên nó nó cũng không nghe, hiện giờ còn muốn cướp tiền chữa bệnh của chồng tôi bỏ trốn!
Tôi mang thai mười tháng mới sinh được nó, nuôi nó trưởng thành, không ngờ nó lại không có lương tâm như vậy… Số tôi thật khổ mà… Hu hu hu…
Bà ta nói như vậy, những người xung quanh đã tin tưởng vài phần, mang theo ánh mắt thương hại.
- Cô gái, cháu yêu đương thì cũng không thể mất đi lý trí như vậy, sao có thể cướp đi số tiền chữa bệnh cho cha cháu được?
- Cậu con trai này dáng vẻ nghèo kiết xác, không xứng với cô bé này, mỹ nữ bị lừa gạt rồi!
Cả đám người soi mói nghị luận, nhìn Tần Xuyên với ánh mắt khinh thường, bất thiện.
Tần Xuyên không thèm để ý tới những người này, kéo tay Diệp Tiểu Nhu:
- Chúng ta ra ngoài, không cần để ý tới họ.
Nhưng Triệu Ngọc Lan lại đứng chắn cửa ra vào, còn kéo một bảo vệ tới, chỉ vào Tần Xuyên nói:
- Bảo vệ! Cậu ta lừa gạt con gái tôi, còn cướp đi ba vạn tiền chữa bệnh cho chồng tôi nữa, nhanh bắt lấy cậu ta!
Bảo vệ là một người trung niên, cũng không rõ chuyện gì xảy ra. Nhưng khi nhìn thấy Triệu Ngọc Lan ăn mặt rất mốt, mà Tần Xuyên ngay cả áo cũng là T
-shirt do tiệm bánh ngọt tặng kèm, đương nhiên tin tưởng thêm vài phần.
- Chàng trai, yêu đương thì được, nhưng đoạt tiền thì không đúng.
Bảo vệ nghiêm túc dạy dỗ.
Diệp Tiểu Nhu thấy Tần Xuyên bị mọi người hiểu lầm, trong lòng vô cùng lo lắng, đứng ra giải thích cho hắn:
- Mọi người đừng tin bà ta!
Bà ta sớm ly hôn với cha cháu. Tiền này là tiền chữa bệnh cho cha cháu, nhưng bà ta muốn cướp đi!
Cô bé không giải thích còn tốt, vừa giải thích, Triệu Ngọc Lan càng khóc khỏe hơn!
- Ối trời ơi là trời ơi! Tiểu Nhu, sao con có thể vu oan cho mẹ như vậy? Một ngày vợ chồng trăm ngày ân ái, sao mẹ có thể bỏ mặc sống chết của cha con?
Mọi người đến xem, hai đứa nó còn trẻ như vậy, sao có thể có nhiều tiền thế. Đây đều là tiền tôi và cha nó vất vả mới kiếm được!
Người bên cạnh cũng thấy những chuyện tiểu Nhu nói quá mức khoa trương, nào có người phụ nữ nào cướp tiền cứu mạng của chồng, cho dù là chồng trước thì cũng quá đáng sợ.
Hơn nữa cách ăn mặc của hai người này cũng không phải con nhà giàu có, cầm ba vạn tiền mặt quả thực không giống của họ.
- Người trẻ tuổi, trả tiền lại cho mẹ cháu đi, bằng không chúng tôi chỉ có thể báo cảnh sát.
Bảo vệ đã tin là thật, ánh mắt cảnh giác nhìn Tần Xuyên, như sợ Tần Xuyên chạy trốn.
- Tôi… Tôi… Mọi người…
Khuôn mặt Diệp Tiểu Nhu lúc đỏ lúc trắng, không ngờ mọi chuyện biến thành như này, đen đều bị nói thành trắng!
Trên mặt Triệu Ngọc Lan vẫn tỏ vẻ đáng thương, nhưng trong lòng cười lạnh không ngừng. Hừ, muốn chơi với bà đây? Các người còn non lắm! Ba vạn này lãng phí tiêu cho một người chết, còn không bằng mua một chiếc túi LV còn thực tế hơn!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!