Trong cơn buồn ngủ m.ô.n. g lung, tôi mơ hồ nghe được tiếng đồ vật va chạm phát ra.
Chuyện gì vậy?
Văn Thức An nắm cốc nước cứng ngắc xoay người.
Trước n.g.ự. c ướt một mảng lớn.
Nửa người trên cứng cáp được bọc trong áo sơ mi.
Áo màu tối dán sát vào ngực, làm lộ ra cơ bắp săn chắt.
Nước kia lại chạy dọc xuống, ở thắt lưng lại ẩn hiện biến mất.
"... Không cẩn thận làm đổ."
Giọng của Văn Thức An khàn khàn.
Anh do dự, cuối cùng giơ tay bắt đầu cởi nút áo, thay quần áo.
Đây là cảnh tượng sống động đầy sắc.
Nhưng tôi thật sự quá buồn ngủ.
Không đợi anh ta thay xong quần áo, tôi đã nói Vậy anh thu dọn đi! rồi xoay người tiếp tục ngủ.
Qua một hồi lâu Văn Thức An mới lên giường.
Mặt lạnh.
Quay lưng về phía tôi, ở giữa là một khoảng trống.
Chậc.
Tôi nặng nề nhắm mắt lại.
Nhưng tỉnh lại lần nữa lại phát hiện mình đang nằm trong lòng Văn Thức An.
Tay đặt tay lên ngực, ấm áp và đàn hồi.
Tôi không nhịn được mà bóp thêm vài cái.
Ngẩng đầu liền thấy Văn Thức An đang lặng lẽ nhìn tôi.
Mắt hơi sưng đỏ.
Nhưng ánh mắt nặng nề.
Mang theo một chút cảm xúc mà tôi không thể hiểu.
Em...
Tôi có chút xấu hổ hắng giọng, vắt hết óc.
Vừa định mở miệng giải thích, lại bị Văn Thức An cắt ngang:
"Em ngủ thêm chút nữa đi."
Anh bình tĩnh kéo lại cổ áo đang mở ra của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!