Chương 2: (Vô Đề)

2.

Văn Thức An mấy ngày nay đi công tác.

Tôi nhớ khoảng thời gian này anh vất vả, đặc biệt đi học nấu canh với má Trương.

Kết quả việc đầu tiên anh làm khi đi công tác trở về chính là đi đón Diệp Hạ Hoan vừa về nước.

Nhưng điều đó được mong đợi.

Lúc Thẩm Cảnh Niên tới tìm tôi, tôi đang chuẩn bị đơn ly hôn.

Tôi vốn tưởng rằng Văn Thức An sẽ không trở về nhanh như vậy, cho nên cũng không thu dọn bàn làm việc.

Ai có thể nghĩ tới…

Tôi nhanh chóng đi lên phòng làm việc ở tầng hai.

Cũng may đơn ly hôn trên bàn vẫn nằm đó, không có dấu vết bị động vào.

Tôi chợt thở phào nhẹ nhõm.

Lại mang theo chút mất mát nói không nên lời.

Em đang làm gì vậy?

Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.

Tôi ngẩng đầu nhìn thấy Văn Thức An đứng ở cửa, giơ tay lau mái tóc ướt sũng.

Hẳn là anh ta vừa mới tắm rửa.

Áo choàng tắm màu trắng bao quanh eo.

Nước da trắng vẫn còn nhuốm chút hồng.

Có những giọt nước như pha lê chảy xuống dọc theo đường cong cơ bắp lộ ra.

Cuối cùng biến mất vào cơ bụng lờ mờ.

Tôi bị sốc và đầu óc tôi lập tức trở thành một khối bột nhão.

Nghĩ thầm người cứng nhắc, cổ hủ sau khi đi công tác một chuyến trở về lại cởi mở như vậy?

"Em đang tìm thứ gì đó?"

Văn Thức An như không chú ý tới sự phân tâm của tôi, tầm mắt dần dần dời xuống.

Cuối cùng rơi vào trên tay tôi đang cầm đơn ly hôn.

Tôi theo bản năng tôi đưa tay ra sau lưng, không hiểu sao có chút chột dạ.

Không được tự nhiên: Không, không có gì.

Sắc mặt Văn Thức An hơi sáng lên.

Khóe môi anh dường như nhếch lên nhưng nhanh chóng bị đè nén.

Anh ấy tiến về phía tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!