Văn Thức An tỉnh táo lại rơi vào trạng thái t. ự k.ỷ.
Nhất là khi tôi không đưa ra phản hồi tích cực nào.
Cả người anh chỉ toàn sự thất vọng và hoảng loạn có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
"Anh... anh vẫn còn việc khác phải làm..."
Mắt thấy người này lại muốn kiếm cớ chạy trốn, tôi trực tiếp cười lạnh:
"Anh muốn ra khỏi cái phòng một bước, chúng ta lập tức ly hôn!"
"Giấy chứng nhận kết hôn anh đã giấu rồi!"
Văn Thức An phản xạ có điều kiện phản bác.
Nói xong sắc mặt anh liền trắng bệch, lúc nhìn về phía ta thì lo sợ bất an.
Cuối cùng có chút cam chịu.
Tôi tức giận và buồn cười.
Trực tiếp định nói thẳng ra.
Nhưng trước khi nói ra còn có một chuyện quan trọng khác cần phải hỏi:
"Diệp Hạ Hoan rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Nhưng kỳ thật, đáy lòng tôi có một suy đoán mơ hồ.
Đối với chuyện Diệp Hạ Hoan là bạch nguyệt quang của Văn Thức An Cầu là do tôi nghe được từ Văn Lan, mà Văn Lan vẫn luôn không thích tôi.
Quả nhiên, vẻ mặt của Văn Thức An chợt mờ mịt.
Nhưng dù sao anh cũng là người đã bái sư trên mạng.
Vì thế cẩn thận hỏi tôi:
"Anh có nên... có quan hệ gì với cô ta không?"
Không.
Tôi mỉm cười:
"Không có gì là tốt nhất."
Văn Thức An trầm mặc, sau đó ở trước mặt tôi gọi một cuộc điện thoại.
Ý tứ cũng rất rõ ràng, từ đâu tới thì trở về nơi đó.
Vì thế Diệp Hạ Hoan về nước không bao lâu, lại phải quay lại nước ngoài.
Tôi im lặng.
Đối diện với đôi mắt đen lấp lánh của Văn Thức An, không nói nên lời.
Tôi thở dài:
"Có qua có lại, anh có gì muốn hỏi em không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!