Chương 27: Lưu Tinh Lệ (1)

Đánh giá: 9 / 1 lượt

Tần gia là thần tử của Sở vương triều, hàng trăm năm trước không hề động thủ, vậy tại sao chỉ mới quyết định động thủ sau cả trăm năm?

Tần Vũ suy nghĩ về điểm này, đoạn nhìn về phía Tần Đức thắc mắc hỏi:

"Phụ vương, kế hoạch của Tần gia ta không phải bắt đầu hàng trăm năm trước sao, vậy tại sao chỉ thực sự tiến hành khoảng năm năm trở lại đây? Để tiêu diệt Hạng gia không phải cần chuẩn bị cả trăm năm sao? Nếu phải bắt đầu, đáng lẽ nên sớm hơn mới phải."

Tần Vũ không thể tin sự thật này.

Vũ nhi trên gương mặt Tần Đức đột nhiên toát nên vẻ chán nản,

"con đã hỏi thì ta cũng sẽ kể cho con một bí mật khác."

Trong khoảng khắc, diện mạo của đại ca Tần Phong trở nên lạnh lùng, còn trên dung mạo tươi tỉnh của nhị ca Tần Chính cũng không khỏi có nét đau thương, Từ Nguyên cũng đã ngừng phe phất quạt.

Nhưng Tần Vũ cũng cảm giác được, không khí căng thẳng của toàn bộ gian mật thất có sự thay đổi, trong thâm tâm hắn tự hiểu sự việc phụ vương sắp nói hệ trọng phi thường.

Mục quang của Tần Đức phảng phất như xuyên qua không gian và thời gian, thanh âm nhè nhẹ:

"Vũ nhi, mười bốn năm trước, khi đại ca con được mười tuổi, mẫu thân của con qua đời, khi đó đã xảy ra một trận đại hoả hoạn. Ta đã từng nói với con…mẫu thân con chết vì hoả hoạn. Nhưng sự thực là, ài da, mẹ con bị hạ sát!"

Cơ mặt Tần Đức chợt rung lên bần bật, còn mục quang tràn ngập sự đau buồn và uất hận.

Oanh! Đầu Tần Vũ như bị lôi chấn đánh trúng, sắc mặt trở nên trắng bệch.

"Kẻ nào đã sát hại mẫu thân của ta?"

Nhất thời tâm tưởng của Tần Vũ trở nên vô cùng hỗn loạn, hai tuổi hắn đã không còn mẫu thân. Lúc đó hắn còn quá nhỏ, hẳn nhiên là ký ức về nhũ nương của mình bất quá chỉ như làn khói. Mộng tưởng về mẫu thân. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

Trong tâm thức của Tần Vũ, hình ảnh đầu tiên là bức họa lúc hắn đầy tháng, một bức chân dung được họa sự hoạ lại, hình ảnh một thiếu phụ đang bồng một hài nhi và nhìn nó âu yếm nở nụ cười, ánh mắt ấm áp như gửi cả tình mẫu tử thiêng liêng và niềm hãnh diện khôn tả.

Thời ấu thơ Tần Vũ đã không biết bao nhiêu lần si ngốc nhìn bức bán hoạ đó và tự nhủ: Đó là mẫu thân.

Trong tâm trí khắc sâu hình ảnh mẫu thân ân cần trìu mến. Hình ảnh đọng lại trong vô số giấc mộng chung quy lại vẫn là hình ảnh mẫu thân hắn. Và mỗi lần tại Viêm kinh thành nhìn những hài tử khác có mẫu thân chăm sóc, hắn lại nhớ mẫu thân da diết.

Hắn cũng đã từng khóc bên phụ vương đòi mẹ.

Khi đã dần trưởng thành, tiểu Tần Vũ không còn rơi lệ nữa. Nhưng khi nhớ nhũ nương, hắn lại nhìn lên các vì tinh tú, bởi Liên gia gia đã từng nói nhân loại khi chết đi sẽ hoá thành các tinh tú trên bầu trời, đó là lý do vì sao Tần Vũ thích ngắm thiên tinh.

Hiện tại, tiểu Tần Vũ đã lớn. Nhưng hắn vẫn cảm thấy chấn động…mẫu thân mình bị sát hại chứ không phải chết trong hoả hoạn.

"Kẻ nào đã sát hại mẫu thân của con!"

Tần Vũ hướng về phía phụ vương gào lên, mục quang đỏ ngầu.

Mẫu thân duy nhất, với những cảm xúc sâu tận đáy lòng, hình ảnh mẫ u thân như pha lê đột nhiên vỡ nát, từ sâu trong tâm khảm Tần Vũ một luồng sức mạnh tuôn trào ngập khắp nội thể, đó là nỗi căm hận, là sự cuồng nộ bùng phát.

Kẻ nào là hung thủ? bắp thịt trên hai tay Tần Vũ cơ hồ rung bần bật, đem lại cho mọi người một trường xúc cảm phi thường.

Ánh mắt Tần Phong và Tần Chính trao đổi nhau lúc này cũng ngập tràn cừu hận.

Khó nói vậy sao…

Từ tâm trung của Tần Vũ đột nhiên có ánh dị quang tràn qua, dường như đã đoán ra điều gì đó, liền hướng mục quang về phía phụ vương:

"Phụ vương, hung thủ sát hại mẫu hậu là người của Hạng gia, phải vậy không?"

"Phải, là người của Hạng gia, hơn nữa hung thủ còn là đương kim hoàng đế của Sở quốc, Hạng Nghiễm. Hắn đã sát hại mẫu thân con ngay trước mắt đại ca của con."

Tần Đức thanh âm lãnh khốc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!