Chương 6: Internet

Sau khi tắm xong, người máy gia dụng đem đồ ăn đã được chuẩn bị tốt dọn ra, mấy năm nay đồ ăn của Dịch Trạch đều do người máy gia dụng chuẩn bị nên đến hương vị cũng là trăm bữa như một, thật ra thì hắn cảm thấy cũng không khó ăn cho lắm, đối với hắn mà nói, có thể chắc bụng là được.

Một người một báo ngồi vào bàn ăn, Dịch Trạch mới nhớ tới tiểu bạch ( Thanh Dương) còn nhỏ cần uống sữa ưu hoá, mà hắn không có thói quen giống Hoa Thiên Tề, ngày nào cũng uống cái đó nên tự nhiên trong nhà hắn không trữ đồ vật này nọ.

Vì thế có cảnh tượng 1 người ngồi ngay ngắn trên ghế, trên đùi là 1 tiểu báo tử ngồi im, báo tử trong chốc lát nhìn một bàn đồ ăn, trong chốc lát lại ngẩng đầu nhìn nhìn Dịch Trạch.

"Có thể ăn cơm không?"

Dịch Trạch trầm mặc thật lâu rồi mới từ từ hỏi.

Thanh Dương nghiêng cái đầu, nhảy lên cái bàn, cúi đầu nhìn nhìn bàn đồ ăn rồi dùng tiểu móng vuốt của hắn lăn một cái bát đến trước người, cúi đầu thử cắn một hơi.

Khó ăn nha T^T.

Bất quá như vậy chứng tỏ thân thể này có thể ăn đúng không, vậy thì dù nó có khó nuốt hơn sữa tươi một chút, nhưng chỉ cần nhai nhai vài cái hẳn là không thành vấn đề gì đi. Vì thế Thanh Dương cúi đầu, chậm rãi nhai nuốt thức ăn.

Trên thực tế liệt báo con sau hai ba tháng dùng sữa là có thể ăn 1 chút thực vật, nhưng do Thanh Dương đã kết hợp cùng khối thân thể này nên có chút bất đồng, thứ hai là do dọc đường đi Thanh Dương đã đem kinh mạch trong cơ thể chải vuốt một lần nên loại lực lượng kì quái tán loạn trong cơ thể cũng ổn định lại, khiến khối thân thể này bất tri bất giác trở nên cường tráng hơn không ít, có thể tiêu hóa một ít thực vật.

Vấn đề duy nhất chính là, thức ăn của khế ước thú có ảnh hưởng đến kích cỡ của nó, hiện tại cơ thể Thanh Dương còn nhỏ hơn so với những báo tử mới sinh khác, bây giờ hắn đã tiến hành điều động nguyên khí của khế ước thú nhai nuốt thực vật nên sau này Thanh Dương dù có trưởng thành cũng không thể lớn như những báo tử bình thường, lớn nhất bất quá cũng chỉ giống 1 con mèo lớn mà thôi.

Hai kẻ không có thưởng thức về khế ước thú đương nhiên không ý thức được điểm ấy nên Dịch Trạch nhìn báo con ăn vui vẻ cũng hiểu rằng như vậy là không có vấn đề gì, nếu có thể nhai thì đương nhiên có thể tiêu hóa. Hắn gật gật đầu, cũng bắt đầu ăn cơm.

Thật khó ăn a, Thanh Dương trong lòng thầm nghĩ, đồng thời âm thầm quan sát vị trí nhà bếp.

Trước kia khi còn sống tại đại đạo môn ngoài tu luyện thì Thanh Dương còn phụ trách vấn đề thức ăn cho những đệ tử cấp thấp, phải biết rằng đồ ăn cho những người chưa bước vào cảnh giới Tích Cốc kỳ đều do hắn quản, vậy một kẻ nhiệt tình với nhà bếp như hắn sao có thể khiến mình phải ăn những thức ăn khó nuốt như vậy?

Trong lòng Thanh Dương âm thầm quyết định, một ngày nào đó khi mình tu thành nguyên đan có thể biến thành hình người thì nhất định y phải hảo hảo nấu cho mình một bữa tiệc lớn.

Đương nhiên, cái gọi là ăn ngon là do Thanh Dương tự thừa nhận thôi, trên thực tế từ sau khi y trở thành đầu bếp của đại đạo môn thì các sư huynh đệ đều liều mạng tu luyện, tranh thủ từng phút từng giây tu luyện để mau đạt tới cảnh giới ích cốc, sớm ngày thoát ly khổ ải.

Đại đạo môn môn chủ cũng phát hiện vấn đề này, vì cổ vũ lòng cầu tiến của các đệ tử nên ông cũng nhượng luôn Thanh Dương phụ trách thức ăn.

Sau khi ăn xong Dịch Trạch ôm Thanh Dương nằm trên giường, trời đã chạng vạng tối, nếu giờ đi ngủ còn có chút sớm nên Dịch Trạch liền lấy mũ giáp trang bị vào hệ thống internet mang ở trên đầu, chuẩn bị lát nữa sẽ vào mạng.

Thanh Dương ghé vào trước ngực hắn, thấy Dịch Trạch đội một đồ trang sức rất oai hùng lên đầu, sau đó nhắm hai mắt lại.

Y nằm úp sấp trong chốc lát, phát hiện Dịch Trạch vẫn luôn không hề động đậy, liền nhẹ nhàng nhẹ nhàng đứng lên, dùng đệm thịt mềm mềm nhẹ nhàng nhích từng bước từng bước chậm chạp tận lực không cho Dịch Trạch nhận ra y đang di chuyển, cẩn thận trượt từ trên người Dịch Trạch xuống, lại nhẹ nhàng từ trên giường nhảy xuống nền nhà.

Bởi vì nguyên khí của khế ước thú bẩm sinh đã phân bố các nơi trong cơ thể, khiến cho cốt cách Thanh Dương nhanh chóng phát triển càng ngày càng rắn chắc hơn, nên những động tác này Thanh Dương làm rất nhuần nhuyễn như nước chảy mây trôi.

Y nhảy xuống giường, dùng móng vuốt đẩy cửa phòng ngủ lộ ra 1 khe hở, rồi nhẹ nhàng lẻn nhanh ra ngoài.

Thanh Dương không muốn chạy trốn mà y chỉ muốn đi chiêm ngưỡng những vật dụng kỳ lạ xung quanh mà thôi. Vừa rồi y được thấy vật có thể tự động thu thập vật dụng (người máy gia dụng), dục trì cực lớn ( bồn tắm), mưa tự động rơi trong nhà (vòi hoa sen trí năng) cùng thứ có thể tạo ra gió lớn ( máy hong khô), y rất muốn biết mấy thứ pháp bảo đó gọi là gì, và làm như thế nào mới có thể sử dụng.

Mục tiêu của y là thư phòng của Dịch Trạch, đáng tiếc Dịch Trạch không có thư phòng, chỉ có hai cái phòng ngủ một cái phòng tập thể dục, trong phòng tập có các thiết bị tập thể hình, đến một quyển sách cũng không có.

Thanh Dương dạo qua một vòng cũng không phát hiện đồ vật hữu dụng nào nên cực kì chán nản xoay người đi vào một gian phòng ngủ khác ghé vào trên giường thở dài.

Bất quá y cũng không thở dài bao lâu liền phát hiện trên giường có đồ trang sức giống hệt cái đồ mà Dịch Trạch vừa đội

Thanh Dương dùng móng vuốt chạm chạm vào cái mũ, xác định đây không phải cái vừa rồi Dịch Trạch sử dụng, nói cách khác loại đồ vật này cũng không phải loại pháp bảo gì bí mật, ngoại nhân hẳn là có thể sử dụng a.

Vì thế y thử đem móng vuốt kéo dụng cụ internet về phía mình, tiểu tiểu móng vuốt lật lật nó lên 1 góc rồi chui cái đầu nhỏ của mình vào.

Đang lúc Thanh Dương tiếc nuối vì ý thức được rằng cái đầu của mình thật sự quá nhỏ, căn bản mang không được đồ trang sức này, thì mũ internet tiếp nhận được sóng điện não của y, tự động điều chỉnh lớn nhỏ, cũng tự động cố định trên đầu của y.

Thanh Dương nháy mắt mấy cái, nguyên lai này pháp bảo còn có thể tự động điều chỉnh lớn nhỏ nha!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!