Nhà của Dịch Trạch trông thập phần đơn giản, trong nhà chỉ có đồ nội thất được chủ đầu tư bố trí sẵn ngay từ lúc mới mua về, một chút đồ vật này nọ để trang trí cũng không có, trông không hề có sinh khí, giống như là nhà đã lâu rồi chưa có người ở.
Mặc dù căn bản đây chỉ là 1 căn nhà có thiết kế giống bao căn nhà khác trong khu ký túc xá, nhưng tùy vào cách bố trí mà mỗi căn nhà đều có những nét đặc sắc riêng biệt, mà căn nhà của Dịch Trạch thì rất bình thường, không chút đặc sắc, đối với hắn nơi này chỉ là nơi ở tạm thời, không phải nhà hắn.
Cho dù là căn nhà đơn thuần chỉ để ở như vậy nhưng trong mắt Thanh Dương nó cũng không khỏi cực kỳ xa hoa đi, phải biết rằng lúc mới gia nhập đại đạo môn là 7,8 huynh đệ bọn họ ở cùng một chỗ, trong phòng chỉ có một cái giường lớn để nằm chung, còn thường xuyên nửa đêm giật mình khi có sư huynh sư đệ nào đó rời giường ngồi xuống đất hoặc chạy ra ngoài tĩnh tâm thấu hiểu Thiên Đạo, đối với hắn mà nói ở trong phòng ở có nhiều vật phẩm kỳ quái như vậy thật sự là quá xa xỉ.
Hắn ghé vào vai Dịch Trạch quay cái đầu nhỏ lại xem xét mọi thứ, lúc đang chuẩn bị phỉ nhổ chính mình bị vật chất hấp dẫn thì cái miệng nhỏ chạm nhẹ xượt qua mặt Dịch Trạch.
Dịch Trạch bị hắn chạm một chút, đồng tử hơi hơi mở lớn, hiển nhiên là vì hành động thân mật lần này mà kinh hỉ, hắn vươn tay vỗ vỗ cái đầu tròn tròn nhỏ nhỏ của Thanh Dương, dùng thanh âm trầm ấm lại từ tính thấp giọng nói:
"Biết ngươi thích ta mà."
(╰_╯)! Thanh Dương...., hắn căn bản không có cái ý tứ kia được không, là khoảng cách giữa miệng của tiểu báo khác xa so với người, hắn còn chưa có thích ứng với thân phận báo tử nên nhất thời không nắm giữ được khoảng cách này có được không!
Bất quá hiển nhiên dù nội tâm của hắn đang gào thét rống giận thì Dịch Trạch cũng không thể nhận ra được nên nhận xét này cứ thế bị Dịch Trạch như vậy như vầy ngầm thừa nhận.
Đem tiểu nãi báo đặt ở trên ghế sa lông, Dịch Trạch cởi áo bành tô, tùy tay vứt trên mặt đất, Thanh Dương trừng mắt nhìn từng lượt quần áo bị 1 đồ vật lùn lùn thu dọn vào trong cơ thể nó, sau đó cầm một đôi giầy đặt dưới chân Dịch Trạch.
Thay đổi quần áo xong Dịch Trạch phát hiện tiểu báo tử đang vững vàng đứng trên ghế sa lông mà nhìn người máy gia dụng của y với vẻ mặt tò mò lại cảnh giác, ánh mắt hắn hạ xuống đi lên gần tiểu báo tử, ngón tay điểm điểm vào cái mũi nhỏ ướt sũng:
"Ngươi có thể đứng a?"
Thanh Dương nghiêng đầu nhìn hắn một chút, nghiêm túc gật đầu. Kỳ thật sau khi xuống khỏi tinh hạm hắn mới phát hiện khi hắn ở trong cái pháp bảo thần bí kia thì cơ thể hắn cực kì vô lực, trên người mình mềm nhũn như bún, rất có cảm giác lực bất tòng tâm.
Mà sau khi chạm đất hắn đã cảm thấy cơ thể mình hữu lực hơn rất nhiều.
Dịch Trạch chợt nghĩ đến tiểu báo tử có thể bị ảnh hưởng bởi trọng lực trên tinh hạm, bất quá so với cái này, hắn càng tò mò về biểu tình nghiêm túc của tiểu báo tử hơn, tổng cảm thấy cái loại ánh mắt này xuất hiện trên vẻ mặt trẻ con của tiểu báo tử thật buồn cười a.
Có lẽ là do hắn hoa mắt nên mới nghĩ khế ước thú có thể nghe hiểu tiếng người, mà dù có nghe hiểu cũng không đến mức có nhiều biểu tình phong phú vậy.
Trên thực tế Dịch Trạch không ngừng hoa mắt, hắn còn phạm vào một thường thức sai lầm mà rất nhiều người đều phạm phải, tất cả mọi người biết khế ước thú có chỉ số thông minh không thấp thậm chí có thể cùng người giao lưu, nhưng lần đầu tiên tiếp xúc với khế ước thú của mọi người cũng đều tiếp xúc với khế ước thú thành niên nên bọn họ trực tiếp cho rằng mọi khế ước thú đều là như vậy, trên thực tế khế ước thú còn nhỏ căn bản vô pháp cùng người giao lưu.
Cũng may Dịch Trạch đã sớm thức tỉnh dị năng nên hắn cũng không nghiên cứu nhiều về khế ước thú, nếu không 1 ấu thú như Thanh Dương mà lại có chỉ số thông minh cao như vậy sớm đã bị viện khoa học mang đi nghiên cứu.
Dù Dịch Trạch cảm thấy thực không mệt mỏi cho lắm nhưng đã bôn ba hơn một tháng, hắn cũng biết chính mình hẳn là nên tắm rửa một chút, đồng thời cũng để thả lỏng cơ thể.
Nghĩ vậy Dịch Trạch ôm Thanh Dương hướng vào phòng tắm, dù sao cũng là tẩy, thuận tiện giúp tiểu báo tử này sạch sẽ chút a.
Hiện nay nhân loại đã sớm giải quyết vấn đề nơi ở chật chội, nơi Dịch Trạch ở chính là phòng phổ thông do chính phủ phân, ngay cả như vậy thì phòng tắm nơi đây cũng lớn đến mức thái quá, ít nhất trong mắt Thanh Dương kia không còn là mộc dũng nữa rồi, là nuôi cá trong ao đúng không!
Dịch Trạch tùy tay ném báo tử vào trong nước, đối với hắn mà nói động vật sinh ra là đã biết bơi, nên hắn càng không biết đối với hỏa hệ liệt báo mà nói, nước chính là thiên địch!
Kiếp trước Thanh Dương không hề sợ nước mà hắn còn thường xuyên cùng các sư huynh đệ 1,2 ngày lại lẻn ra ngoài đi bơi, nhưng điều này cũng không đại biểu kiếp này Thanh Dương hắn liền biết bơi a.
Liệt báo thiên tính hệ hỏa khiến hắn vừa chạm vào nước là bắt đầu không ngừng đạp nước, sợ hãi và uy hiếp thật lớn khiến toàn thân hắn phát huy được năng lực tiềm tàng, móng vuốt gắt gao bám lấy thành bồn, cái đầu nhỏ hướng về phía Dịch Trạch đang thoát y phát ra cầu cứu: Rống —— miêu...
Trời biết vì cái gì mà tiểu báo tử lại phát ra tiếng gầm nhẹ non nớt lại còn pha với âm thanh mèo kêu a!
Dù sao thì nhờ thế Dịch Trạch cũng hiểu được báo con là đang hướng mình cầu cứu nên quay đầu nhìn lướt một chút phát hiện tiểu sủng vật của mình đang trợn tròn mắt nhìn hắn, trên người lông mao ướt nhẹp còn chảy 1 chút nước a, hơn nữa cặp ướt sũng hơi nước giống như đang khóc.
Hắn bước nhanh qua, trực tiếp tiến vào bồn tắm, tiểu báo tử thấy hắn lại đây, ra sức nhảy a nhảy, nhào vào lồng ngực hắn.
Thời điểm Thanh Dương nhảy vọt qua móng vuốt lộ ra nhưng lúc nhìn thấy lồng ngực quang lỏa của Dịch Trạch liền thức thời mà thu lại khi chạm đến Dịch Trạch, điều này khiến hắn chỉ có thể dùng miếng thịt đệm nhỏ xíu mà cọ trụ trong ngực Dịch Trạch, lực ma sát không đủ khiến hắn lại trượt thẳng xuống nước.
Vừa rơi xuống nước một cái Thanh Dương chợt sợ hãi rồi liều mạng giãy dụa đem thân thể Dịch Trạch trở thành ngọn núi mà liều mạng bám vào lại bởi vì lực ma sát không đủ mà liên tục trượt xuống.
Tại thời điểm mành chỉ treo chuông, một bàn tay tiếp được tiểu báo tử đang liều mạng giãy dụa, Dịch Trạch vươn ra hai tay, nhượng báo tử đứng giữa lòng bàn tay chính mình, có chút ngạc nhiên mà xem xét móng vuốt nó, nhẹ nhàng nhấn một cái lên đệm thịt mềm mại, đầu móng vuốt không bị khống chế mà duỗi đi ra.
"Có móng vuốt đi, vì cái gì không sử dụng?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!