Sau khi Thanh Dương thực hiện mỹ báo kế thành công, Dịch Trạch không nhắc lại chuyện hắn vụng trộm lên mạng nữa, mỗi ngày nên cần làm gì thì vẫn làm cái đấy, Thanh Dương cũng vui vui vẻ vẻ mà đi chơi.
Hắn cũng không dám lên mạng khi Dịch Trạch ở nhà, bất quá mấy ngày nay ban ngày Dịch Trạch đều sẽ xuất môn, lúc này Thanh Dương liền chạy đến phòng khách để lên mạng.
Dù sao thì hiện tại Dịch Trạch đã đồng ý cho hắn chơi, hơn nữa nếu người kia tức giận thì hắn chỉ cần cọ hai cái là được không phải sao, dù sao hắn chính là một cái báo tử nha!
Nhưng kể từ đó Dịch Trạch đúng giờ là về nhà, sau đó cũng không phát sinh sự kiện đặc biệt nào nên sinh hoạt của Thanh Dương bắt đầu trở nên có quy luật, ban ngày vào mạng học bài, buổi tối vừa bồi Dịch Trạch ngủ vừa tranh thủ tu luyện.
Hắn phát hiện chân khí trong cơ thể mình rất kỳ quái, cư nhiên lại thích hợp tu luyện trong khi hắn mơ mơ màng màng ngủ, ngược lại nếu quá mức chuyên chú tu hành thì tâm phiền ý loạn vô pháp tu luyện.
Ngay từ đầu hắn còn rất kỳ quái, bất quá sau lại liền bình thường trở lại, dù sao hắn cũng không theo yêu tu, hắn lại càng không biết Thiếu Dương Tông tâm pháp có thích hợp cho thân thể này tu luyện hay không mà vẫn tu luyện đấy thôi.
Thanh Dương lại một lần nữa phát huy khả năng thích ứng trong mọi hoàn cảnh của mình.
Mỗi ngày khi trời chạng vạng tối Dịch Trạch đúng giờ về nhà, ôm Thanh Dương ăn cơm tối, lên mạng, lúc hắn lên mạng Thanh dương sẽ ngủ vù trên đùi hắn, mỗi lần Dịch Trạch rời mạng liền thấy Thanh Dương mắt nhập nhèm mắt buồn ngủ đều sẽ rất vui vẻ.
Thật ra vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng như cũ nhưng không hiểu sao Thanh Dương nhìn lại biết là tâm trang của hắn hiện không tồi.
Tiếp tục tắm rửa, đi ngủ.
Lúc nào cũng là 2 bên tắm chung, Dịch Trạch tiến vào dục trì, Thanh Dương thì nằm im không nhúc nhíc ghé vào đầu hoặc vai hắn, mặc Dịch Trạch chà xát tới chà sát lui trên người mình.
Cứ lười biếng như vậy 1 thời gian cuối cùng Thanh Dương cũng có chút nhận thức đối với thế giới này. Bất quá hiện tại trên mạng hắn mới chỉ có 2 bằng hữu, một là người mang mặt nạ hôm đầu liên hắn gặp, người còn lại chính là báo tử kia.
Thật ra Thanh Dương cũng muốn làm quen trò chuyện với những người khác nữa, bất quá mỗi khi hắn vừa lên mạng thì báo tử đã xuất hiện bên cạnh hắn rồi, một tấc cũng không rời, cũng không nói lời nào, chỉ dùng cặp mắt muốn giết người nhìn chằm chằm vào bất cứ ai muốn tiếp cận Thanh Dương thôi.
Nhưng mà nói chung thì báo tử cũng giúp ích rất nhiều cho Thanh Dương, hắn thường im lặng lấy bản bút kí, dùng tinh thần lực thêm vào các chú thích giúp Thanh Dương hiểu rõ về thế giới này hơn.
Ngược lại thì cái vị mang mặt nạ kia đến giờ còn chưa có gặp lại, trên thực tế người kia cũng nhắn lại cho Thanh Dương rằng hắn rất bận vào buổi sáng, nên buổi tối khi Thanh Dương lên mạng thì gọi cho hắn.
Nhưng mà buổi tối Dịch Trạch sẽ trở về, Thanh Dương đâu dám a, hắn nghĩ nếu hắn vất bỏ Dịch Trạch tại 1 chỗ để lên mạng, Dịch Trạch nhất định sẽ sinh khí giống tiểu hài tử vậy, luôn luôn có chút tùy hứng, mình bản thân dù sao cũng đã trưởng thành, cũng nên hống hắn 1 chút.
Đây cũng không phải Thanh Dương kiếm lý do, Dịch Trạch năm nay chỉ khoảng 20 tuổi, còn hắn...
=.=, dù tiểu nãi báo còn chưa trưởng thành, nhưng xét trên khía cạnh tâm lý, hắn đã từng là người tu chân, 1 người tu chân vào được Nguyên Anh kỳ phải tu luyện mất 1,2 trăm năm.
Hơn nữa hắn có thói quen chiếu cố các sư đệ, tự nhiên liền đem Dịch Trạch bằng với mấy tiểu tử mới được nhận vào sư môn, có thể hống thì hống, có thể nhân nhượng liền nhân nhượng.
Nhưng cái loại này hành vi này
- ở thế giới cũ là 1 sư huynh thì có thể gọi là hống, là nhân nhượng, còn bây giờ với hình thái là 1 tiểu báo tử thì thế giới này gọi hành vi đó là làm nũng.
Bất quá dù gọi như thế nào thì hiệu quả cũng vẫn rất tốt nha, dùng được thì cứ dùng thôi, hắn cũng không muốn nghiên cứu sâu sa làm gì. Xem đi điểm lại cũng chỉ là 1 khối thân thể, có mặt mũi hay sĩ diện gì cũng chỉ là mây bay, đối với hắn còn không đáng 1 đồng đâu.
Gợi ý của hệ thống vang lên cảnh báo Thanh Dương nên rời mạng, vì thế hắn tạm biệt báo tử huynh, tháo mũ giáp, chạy đến trước cửa chờ Dịch Trạch trở về.
Chừng nửa giờ sau Dịch Trạch về tới nhà, mở cửa thứ đầu tiến hắn trông thấy chính là tiểu nãi báo ngồi xổm trước cửa ngửa đầu nhìn hắn, tiểu nãi báo vừa thấy hắn trở về liền lập tức chạy đến dùng đầu cọ hắn chân hắn, Dịch Trạch sẽ không để cho nó cọ lâu lắm, cong người đem báo tử ôm lấy, hưởng thụ cảm giác tiểu nãi báo dùng đầu nhỏ cọ mặt mình, thập phần ấm áp.
10 ngày sau, Dịch Trạch cảm thấy căn phòng này trở lên ấm áp rất nhiều, khiến hắn không nhịn được muốn mua thật nhiều đồ chơi cùng thức ăn cho vật nhỏ.
Cứ như vậy, bất tri bất giác căn phòng có thêm 1 ít đồ trang trí dành cho mèo con, cũng khiến cho căn phòng nguyên bản lạnh lẽo của Dịch Trạch có thêm chút sinh khí.
Sau khi ăn cơm xong Dịch Trạch ôm Thanh Dương có chút bất mãn mà nói:
"ngươi ban ngày chính mình cũng không biết ăn cái gì, lại chờ tới tối ăn cùng ta."
Lúc hắn ở trên mạng cùng 1 chỗ với Thanh Dương, đến giờ sẽ nhắc nhở Thanh Dương rời mạng ăn cơm, người máy gia dụng mỗi 3 giờ sẽ chuẩn bị thức ăn cho nãi báo.
Nhưng Thanh Dương luôn lắc đầu nói với báo tử huynh rằng hắn muốn chờ người nhà về cùng ăn, nghe được điều này khiến báo tử vừa vui lại vừa mừng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!