Mấy ngày sau đó, dưới sự dẫn dắt của Sở Du Nhiên, rốt cục cũng học được cách nói xin lỗi, ấu tể cao quý nhất Đế quốc, thấy hai chữ xin lỗi như thấy kẻ địch, Dillow đại nhân cuối cùng có thể can đảm nghênh chiến, cảm thấy bản thân vừa oai hùng vừa dũng mãnh! ╭(╯^╰)╮ Mà đối với sự tiến bộ của học trò, Sở Du Nhiên vừa vui mừng, lại vừa hoảng hốt vì ba ngày nay đều mơ thấy cùng một cơn ác mộng…
Sở Du Nhiên nghĩ nhất định là do hai ngày vừa rồi chăm Dillow suốt, cho nên cậu mới có thể mơ thấy một con mèo mun cực lớn. Trong mơ, cậu bị một con mèo đen cỡ bự đuổi theo, con mèo có một đôi mắt vàng kim, màu mắt không khác nhiều so với chú của Dillow.
Đối phương nhìn cậu chòng chọc, mặc cho cậu chạy lên trời chui xuống đất hay trèo lên cây, không nơi nào đối phương không đuổi kịp. Đến lúc tóm được, đối phương ôm thật chặt chân cậu, giương vẻ mặt cầu vuốt lông cầu ôm cầu hôn hôn.
Mỗi lần như vậy, Sở Du Nhiên đều bật tỉnh, cảm thấy sức lực trong người cạn kiệt, điểm tâm cũng không muốn ăn.
———————-
Đứng trước cổng lớn của trường học, Sở Du Nhiên bóp trán.
Đến lớp đầu tiên là chuột đồng nhỏ Vic, nhóc ôm trái cây to gấp ba lần cơ thể mình, răng rắc răng rắc gặm, mặc gia gia nâng hai tay đưa mình cho Sở Du Nhiên. Trong nháy mắt, Vic bò vào lòng Sở Du Nhiên, lại tiếp tục ăn. Ngay sau đó, Panda, Archer, Miller cũng đến.
Sở Du Nhiên nhìn đồng hồ đeo tay, lắc đầu, Dillow lần nào tới trường cũng đều là trước lúc đóng cổng năm phút, thời gian sai khác không vượt quá một phút.
Cách lúc đóng cửa khoảng bảy phút, bảy chiếc phi hành khí màu vàng chói lọi giăng hàng ngang bay tới, sáng đến mức Sở Du Nhiên không mở nổi mắt. Có thầy giáo cũng đang đứng chờ ở cổng trường, ngẩng đầu nhìn lên. Không biết đây là đội quân hộ vệ của vị đại nhân vật nào, quả thực khoe mẽ giàu có trắng trợn.
Tiểu đội nhà giàu vững vàng dừng lại trước mặt Sở Du Nhiên, không đáp xuống đất, mà chỉ thả thang xuống. Một nam nhân tóc dài màu trắng, mặc lễ phục từ phía trên bước ra, nhan sắc rực rỡ, giơ tay nhấc chân đều đầy vẻ tao nhã cao quý.
Trong lòng người này ôm một con mèo nhỏ trắng tinh, thoạt nhìn có vẻ nhát gan, chỉ mở to đôi mắt tròn tò mò nhìn xung quanh.
Sở Du Nhiên đứng ở nơi cũng không quá nổi bật, nhưng đối phương chỉ liếc mắt đã thấy cậu, con ngươi màu xanh híp lại, cười gằn, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt xoi mói:
"Ngươi là thầy giáo của em trai ta? Lớn vậy mà nhìn chẳng ra sao."
Sở Du Nhiên không phải là thầy giáo ngành chiến đấu, cho nên cậu mặc quần áo thầy giáo văn chức màu xanh lam, hai chân thẳng tắp, eo nhỏ tinh tế, nụ cười dịu dàng, cho dù chỉ đứng cũng trở thành phong cảnh.
Rõ ràng đối phương vừa đến đã mang theo địch ý, thấy bộ dạng Sở Du Nhiên như vậy thì bất mãn, cố ý châm biếm.
Sở Du Nhiên không thèm để ý, vẫn giữ nguyên nụ cười, không mềm không cứng đáp lại một câu:
"Thầy giáo của ta có dạy, lớn lên xinh đẹp cũng vô dụng."
Đối phương không ngờ cậu có gan phản kích, tức tối trừng mắt nhìn Sở Du Nhiên, cái nhìn này không những không khiến người khác chán ghét nổi, trái lại còn mang theo chút điệu đà, có điều lời nói ra lại càng thêm cao ngạo khó nghe:
"Lá gan không nhỏ, chỉ là tôi tớ được hầu hạ ấu tể mà thôi, lại dám tranh luận với ta. Ngươi nên biết, em trai ta mà thiếu một cái lông ngươi cũng không đền nổi đâu."
Sở Du Nhiên hoàn toàn không có nhã hứng chịu đựng tính tiểu thư của mỹ nhân, cậu cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, không tiếp tục ngửa cổ nhìn người nữa. Tối qua cậu ngủ không ngon, giờ hơi mệt mỏi.
Hal có biết một chút về quý tộc ở Đế tinh, cho nên nhân cơ hội này, nói nhỏ vào tai Sở Du Nhiên:
"Người kia là Gay, là tam thiếu gia nhà đại thần quản tài chính, cũng là mỹ nhân nổi tiếng ở Đế tinh, nghe nói là người được chọn để dự bị cho vị trí vương hậu. Ngươi đừng nên đắc tội."
Sở Du Nhiên lắc đầu, cậu chưa gặp đối phương bao giờ, sao có thể nói tới đắc tội? Im lặng một hồi, đuôi mày Sở Du Nhiên nhảy một cái, cậu đột ngột ngẩng đầu lên, dường như tỉnh ngộ, vẻ mặt đồng tình nhìn đối phương:
"Ngươi là muốn tìm cha ta, cha ta không chịu lấy ngươi cho nên ngươi đem ta làm bia đỡ đạn? Này, ta đứng về phía ngươi nha, ngươi giờ đi về phía Nam tầm hai ngàn mét, trên ngọn cây cao nhất có một phòng nhỏ, cha ta đang ở đó uống rượu."
Người xung quanh đều ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt đồng tình không khác gì Sở Du Nhiên: Yêu phải người không nên yêu, người ta không chịu cưới ngươi thì ngươi đi gây chuyện với con người ta, giống cái xinh đẹp như vậy, nhất định có rất nhiều người cầu hôn mới phải, sao lại nghĩ quẩn như vậy?
"Nói hươu nói vượn! Ta sao biết cha ngươi là cái giống gì!" Gay tức giận, mặt đỏ gay đỏ gắt, Sở Du Nhiên tựa như thấy được đuôi của đối phương, lúc này từng cọng lông trắng đều như muốn phát nổ.
Sở Du Nhiên ồ lên một tiếng, nụ cười vẫn dịu dàng như cũ, vẻ mặt vô tội:
"Thì ra không phải là nợ phong lưu của cha ta, vị thiếu gia này, ngài hình như là con cháu quý tộc, vậy mà ở chốn đông người nhục mạ thầy giáo, lá gan cũng không nhỏ."
Ngươi! Gay lập tức bị Sở Du Nhiên làm cho đứng hình, hắn từ nhỏ đã được cưng chiều, chưa từng có ai dám nói vậy với mình, lúc này mới nhớ ra Sở Du Nhiên chính là con trai của Sở Hồng Vũ.
Hắn có thể bắt nạt Sở Du Nhiên, nhưng lại không thể có nửa phần bất kính với Sở Hồng Vũ, dù sao người kia cũng là thầy giáo của đương kim bệ hạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!