Edit: Vân Tích
Beta: Dạ
***
Dillow: Mười bảy tuổi
Ba bé con: Mười ba tuổi
Những cây dây leo màu xanh bò dọc theo cửa sổ, quấn quít quanh một cái võng lớn. Trên võng, Sở Du Nhiên đang nằm, cậu mặc quần áo ở nhà màu trắng, trên tay cầm một cuốn sách y học đầy tranh, hứng thú lật từng trang.
Năm nay cậu đã ba mươi lăm tuổi, nhưng khuôn mặt vẫn trẻ trung, khí chất vẫn ôn hòa dịu dàng như trước, dường như chỉ cần cậu xuất hiện ở đâu, không gian nơi đó sẽ lập tức trở nên bình yên tĩnh lặng.
Dưới sự nuông chiều của Wales và mấy đứa trẻ, Sở Du Nhiên dần dần không cần lo nghĩ nhiều nữa, lúc ở cùng gia đình cũng trở nên tùy tiện lười biếng hơn.
Lúc này, Dillow mang theo khuôn mặt nghiêm túc, chậm rãi nện bước vào nhà. Phát hiện ra Sở Du Nhiên, con ngươi của thiếu niên lóe lên sự kinh ngạc.
Dillow ngừng bước chân, bỏ găng tay nhuốm đầy máu ra, ném cho người hầu đứng phía sau, rồi cúi đầu nhìn quân phục phẳng phiu trên người, xác định không có vết máu nào, báo đen cố gắng thu lại sát khí, xong xuôi mới vội vã chạy tới.
Thầy ơi, ta về rồi.
Giọng nói của thiếu niên qua thời kỳ vỡ giọng không còn mang sự trong trẻo của trẻ con nữa, thay vào đó trở nên hơi trầm khàn chững chạc. Trong giọng nói ấy, mang theo hơi thở lạnh lùng, pha chút gợi cảm, dễ dàng làm xao lòng người nghe.
Sở Du Nhiên khép sách lại, nghiêng đầu nhìn thiếu niên, không đáp lời.
Dillow đành phải hạ giọng thỏ thẻ: Mẫu phụ.
Sở Du Nhiên mỉm cười, vươn tay về phía báo đen. Ngay từ lúc Dillow mới vào nhà, chỉ cần nghe tiếng bước chân, cậu đã biết người trở về là ai.
Dillow chạy qua, túm chặt bàn tay của Sở Du Nhiên, ngồi xuống bên cạnh cậu:
"Hôm nay ta nhớ người có hẹn đi uống trà với các vị phu nhân khác mà? Sao về sớm vậy ạ?"
Sở Du Nhiên xoa đầu Dillow, không thèm để ý, nói:
"Uống trà thì hôm nào chẳng được. Dillow thiên tài nhà chúng ta lâu lâu mới về, quan trọng nhất. Có thèm ăn gì không, ta sai người làm cho con."
Trứng chưng.
Món ăn yêu thích của Dillow, trước sau như một, vẫn là món trứng chưng do tự tay Sở Du Nhiên làm.
Được. Sở Du Nhiên xắn tay áo lên, tự mình xuống bếp. Dillow đi theo sau, nhìn động tác thuần thục của cậu, không nhịn được bèn thò tay ra, nhanh thoăn thoắt bóc vỏ tôm, tách thịt nghêu, vừa bỏ vào bát vừa hỏi:
"Asa và Caesar không gây họa gì nữa chứ ạ?"
Sở Du Nhiên hơi ngừng tay, cười cười, gật đầu:
"Cũng vẫn thế. Đúng rồi, chiều nay con đi đón bọn nó đi, nhất định bọn nó sẽ vui mừng lắm."
Hai thằng nhóc này mấy hôm nay cứ quấn quít lấy Wales và cậu, xin được nhảy lớp, lải nhà lải nhải khiến cậu đau đầu, chỉ muốn quất cho cả hai một trận.
Emile đâu?
"Chiều nay Emile cũng về, thúc thúc của con từ quân khu về sẽ mang nó về luôn." Nhắc tới Emile, Sở Du Nhiên cũng thấy đau đầu.
Đứa nhỏ này tuy rằng được đi học trường quý tộc, nhưng lại chỉ đam mê nghiên cứu y học, chuyên ngành chính là mô phỏng hạch dị năng của giống đực, giúp giống cái có thể tự bảo vệ bản thân.
Nội dung nghiên cứu nguy hiểm như vậy, thế mà hoàng đế bệ hạ lại cứ nằng nặc ủng hộ nó, còn cử Raman làm trợ lý giúp Emile. Sở Du Nhiên thực sự cực kỳ lo lắng cho tương lai của giống cái nhà mình, nhỡ nó cũng giống như Raman, trở thành một kẻ điên cuồng với y học thì phải làm sao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!