Edit: Vân Tích
Beta: Dạ
***
Sở Hồng Vũ hé mắt, trong đôi mắt phượng hẹp dài phun trào sát ý, người trước mặt ông chính là hung thủ đã chia rẽ một nhà ba người họ suốt hai mươi năm, hại Hayes phải ôm ưu sầu mà từ giã cõi đời.
Nếu Lehmann không uy hiếp gia tộc Salman, Hayes sao phải lừa dối ông, đến nỗi với tính cách cao ngạo của Hayes, trước khi chết cũng không giải thích một lời. Hơn nữa, bảy năm trước, kẻ kia còn dám ra tay với con trai bọn họ, khiến Sở Du Nhiên bị đuổi giết đến mức tinh thần lực suýt bị hủy.
Mối thù này, sao có thể không báo?
Thấy bộ dạng này của Sở Hồng Vũ, Công tước Lehmann cười giễu cợt:
"Làm sao? Muốn động thủ ở đây?"
Pháp luật đế quốc, điều 1: Trên lãnh thổ đế quốc, mọi cuộc chiến cá nhân sử dụng dị năng đều được coi là khiêu khích hoàng quyền, xử nặng!
Với đẳng cấp dị năng của Sở Hồng Vũ, một khi sử dụng năng lực này, tuyệt đối có thể quấy đảo long trời lở đất.
Sở Hồng Vũ cười gằn, không thèm để tâm: Vậy thì sao? Ông từ lâu đã không quan tâm mình sống hay chết, mấy năm nay cố gắng duy trì hơi tàn vì con, nhưng hiện giờ con trai mình tốt rồi, còn có gì ông không buông bỏ được?
Binh lính xung quanh nhận được mệnh lệnh không thể để cho Sở Hồng Vũ động thủ, liền biết vụ này khó dàn xếp êm xuôi.
Người đứng đầu ngự lâm quân đi tới, khổ sở nói:
"Hiệu trưởng các hạ, xin ngài bình tĩnh."
Tay Sở Hồng Vũ đặt lên chuôi kiếm, lạnh lùng quát đội ngự lâm: Cút!
Binh lính đã bày sẵn trận địa, biết trước Sở Hồng Vũ sẽ không chịu nghe lời khuyên, cho nên họ chỉ có thể kéo dài thời gian.
Bầu không khí tràn ngập mùi đao kiếm.
Khí thế của Sở Hồng Vũ cơ hồ đè ép cả chiến hạm, bộ dạng lăm lăm chuẩn bị rút kiếm, không quản sinh tử của ai.
Sở Du Nhiên từ xa nhìn thấy cảnh này, không hiểu sao, tự nhiên lửa giận xông đầu, hiện giờ, cậu thực sự muốn xung phong bóp lấy cổ Sở Hồng Vũ mà lắc.
Con trùng đáng thương kia có đáng giá để ngươi tự mình trả thù hay không hả, mèo lớn nhà cậu chỉ cần tùy tiện lấy cớ gì đó cũng giết được lão có biết không? Nếu không cứ ung dung chờ đối phương mò đến, việc gì cứ phải thò mặt ra trước?
Cứ luẩn quẩn mãi trong chuyện quá khứ không thoát ra được, vậy mà còn dám nhận mình không ngốc?!
Sở Du Nhiên thò nửa người qua cửa sổ của phi hành khí, từ trên không trung hô to đầy tức giận với Sở Hồng Vũ:
"Cha không ở nhà ăn cơm, chạy đến đây làm gì?!"
Wales ôm chặt Sở Du Nhiên, chỉ lo cậu sẽ nhảy xuống. Bản thân y cũng kinh ngạc khi thấy bạn đời lần đầu tiên nóng nảy táo bạo thế này. Kéo Sở Du Nhiên ra sau, sợ cậu bị khí thế trên người Sở Hồng Vũ làm tổn thương.
Thấy sắc mặt Sở Du Nhiên tái nhợt, Wales đau lòng ôm cậu, nhìn về phía Sở Hồng Vũ:
"Động thủ trên đất của đế tinh là tội gì, phụ thân biết rõ hơn ta. Ta sai người đón Công tước Lehmann tới đế tinh là để giải quyết chuyện trước đây, cha bình tĩnh đi."
Sở Hồng Vũ cũng bị thái độ của Sở Du Nhiên làm cho bối rối. Bình thường bảo bối của ông lúc nào cũng hiền lành chiều ý ông, dỗ dành ông, vừa ngoan vừa dịu dàng, chưa từng lớn tiếng quát mắng ai bao giờ. Vậy mà hôm nay, mặt thì tức giận, còn dám la lối với ông?
Sát khí trên người ông dịu xuống, Sở Hồng Vũ không định ra tay giết người trước mặt con trai. Ông bất mãn trừng mắt với Wales:
"Cho nó ăn ít muối thôi! Mặn quá nên tính khí mới táo bạo như vậy đấy!"
Nói xong, ông quay lưng định bỏ đi, bởi ông sợ nếu nhìn lâu thêm một chút, ông sẽ muốn làm thịt Lehmann ngay. Mà chỉ cần Lehmann không rời khỏi đế tinh, ông còn rất nhiều cơ hội.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!