Editor: Sara
Beta: Bổn Cung muốn cắt JJ của ngươi
Telesdia đế quốc, Đế tinh, một góc phía đông học viện quân sự hoàng gia —— nhà trẻ quý tộc.
Ánh mặt trời le lói, ấm áp lại thoải mái, một trận gió nhẹ thổi qua. Những tán lá, cành cây quanh trường nhẹ nhàng lay động, phiến lá hình quạt xào xạc thì thầm làm cho con người ta cảm thấy khoan khoái.
Hương thơm tinh tế lắng đọng từ trên cây tản mát ra, quanh quẩn khắp vườn trường, khiến lòng người thư thái.
Ở những năm thời tiết tốt như thế này, Học viện quân sự hoàng gia – một nhánh nhỏ thuộc vườn trẻ cũng đã hoàn thành xong đợt tuyển sinh hàng năm, trong mấy ngày gần đây cũng đã chính thức khải giảng.
Nhà trẻ quý tộc, tên như ý nghĩa, nơi này là vườn trẻ dành cho con cháu quý tộc của Đế quốc. Ở đây thân phận bọn nhỏ sẽ bị giấu đi, mỗi ấu tế quý tộc đến năm ba tuổi đều bị đưa đến đây học tập, đúng vậy, là ấu tế.
Tất cả bọn trẻ đều không thể biến thành hình người, các bảo bảo lông mao được gọi chung là ấu tế. Ở tinh hệ này, cho dù là giống cái hay giống đực, trước sáu tuổi chỉ có thể duy trì ở trạng thái thú thân.
Sau sáu tuổi giống đực có thể biến thành hình người, trạng thái người thú có thể thay nhau chuyển đổi, giống cái hoàn toàn biến thành hình người. Sau đó, bọn họ sau đó sẽ bị đưa đến sát vách giáo khu, tiếp thu giáo dục chính thống, và giáo dục quân sự hóa vô cùng nghiêm khắc.
Bọn trẻ được thích ứng bằng cách bắt đầu đặt nền móng ở nhà trẻ.
Sở Du Nhiên từ sớm đã đứng chờ trước cửa lớn, hắn vừa mới được hiệu trưởng thông báo có một tiểu hắc báo tạm thời nhập học, muốn gia nhập lớp của hắn. Hiệu trưởng ra lệnh hắn nhất định phải tự mình đứng ở cửa chào đón. Không cần nghĩ cũng biết, thân phận báo nhỏ này khẳng định không tầm thường.
Còn 5 phút nữa là đến giờ đóng cổng, Sở Du Nhiên mới nhìn thấy một chiếc phi hành khí màu bạc không xác định hướng hắn cấp tốc bay đến.
Phi hành khí vững vàng đứng ở trên đỉnh đầu Sở Du Nhiên, khoang cửa mở ra, một liệp báo màu đen mắt vàng ngậm lấy một con báo đen nhỏ từ mười mấy thước trên không nhẹ nhàng nhảy xuống, đường cong thắt lưng dẻo dai, tràn ngập sức dãn cùng sức mạnh uy nghi.
Cả thân báo phủ một lớp da lông màu đen dưới ánh mặt trời mờ ảo như hiện lên một tầng sáng màu vàng, bắp thịt rắn chắc mạnh mẽ bám vào khung xương cường tráng, vóc người dĩ nhiên so với loài Báo bình thường lớn gấp đôi.
Đi ngược lại ánh sáng, tròng mắt màu vàng kim của báo đen khi nhìn thấy Sở Du Nhiên hơi co lại thành hình tròn. Sở Du Nhiên hơi nheo lại đôi mắt xinh đẹp, luôn cảm thấy đám lông đen này thật giống như đang cất giấu thứ gì đó, có chút chói mắt, nhưng khi nhìn kỹ lại thì lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Đại hắc báo hất đầu, vứt tiểu hắc báo cho Sở Du Nhiên như quăng một trái bóng cao su, hơn nữa lại vô cùng chuẩn xác, hiển nhiên thường ngày khẳng định ném không ít lần.
Lần đầu tiên thấy hài tử bị ném một cách thuận tay như thế, có chút đột nhiên làm Sở Du Nhiên không kịp chuẩn bị. Hơn nữa đường nét báo nhỏ nhìn thuận mắt, thực tế cả người bé đều là thịt, không ôm chặt một cái nhãi con liền đạp chân sau lên lồng ngực của hắn, chớp mắt liền vọt ra ngoài, tốc độ vô cùng nhanh.
Đáng tiếc, còn không đợi tiểu hắc báo chạy quá xa, móng vuốt đại hắc báo liền đánh xuống, đem tiểu hắc báo trực tiếp chụp xuống đất, dí đến nỗi bốn móng vuốt nằm sát trên đất chỉ để lại cái đuôi đang lắc lư. Tiểu liệp báo bị ấn đầu trên mặt đất nhe răng nãi thanh nãi khí nói:
"Ta không đi học! Không cần tìm lão sư! Lão sư đều là người xấu!"(xấu ở đây là về mặt nhá == còn bé đã háo sắc rồi)
Wales đem cháu trai bắt lại lắc rồi lại lắc, nhận thấy đám lông bao dưới tay run nhè nhẹ. Lần này lại đưa cho Sở Du Nhiên, thanh âm giống như âm thanh trầm thấp của đàn vi-ô
-lông, thở ra một luồng lạnh lẽo lại từ tính, nghe vô cùng gợi cảm.
Hắn nhìn mặt Sở Du Nhiên, trên mặt báo không một tia biểu tình, phi thường khách quan mà đánh giá:
"Không xấu, mặt còn có thể xem."
Sở Du Nhiên hoàn toàn không thèm để ý đối phương đánh giá, như trước híp mắt cười khẽ, hắn là người tóc đen mắt đen hiếm thấy, đôi mắt màu mực lúc cười càng lộ vẻ thâm thúy mơ hồ, dường như muốn đem linh hồn con người cuốn sâu vào nó.
Lúc này hắn lại yên lặng đứng ở chỗ này, lại như một bức tranh thủy mặc thời cổ, đẹp nhưng không hề chói mắt lại làm cho người ta hận không thể nhìn lâu hơn một chút.
Tiểu hắc báo theo bản năng ngẩng đầu nhìn hắn, hơi sửng sốt vài giây, sau đó biệt nữu giương lên cằm, gương mặt nhỏ nhắn lại ngạo kiều nhìn đặc biệt thiếu đánh Không dễ nhìn! Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, báo nhỏ lại không nghĩ chạy trốn.
Dù biết là bởi vì mặt hắn còn có thể xem, miễn cưỡng đáp ứng làm học sinh lưu lại, Sở Du Nhiên không thèm để ý chút nào cười cười,
"Ngài là phụ thân Dillow đi, ta là lão sư được trường học an bài cho Dillow, Sở Du Nhiên."
Thanh âm hắn mang theo hương vị thanh nhã đặc hữu vùng sông nước Giang Nam, âm thanh cùng ngoại hình đều cho người ta có một loại cảm giác, ôn nhuận gần gũi, lại mang theo một cổ động viên không rõ.
Tiểu hắc báo bị ôm dần dần thành thật nằm xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!