Chương 4: Vương Vũ

Vài ngày sau.

Đinh Vũ đứng dưới chân một ngọn đồi nhỏ, nhìn ông ngoại mình cúi đầu khúm núm trò chuyện với một người đàn ông mặc đạo phục. Người đạo sĩ trạc ngoài bốn mươi, lông mày rậm, gương mặt vuông vức, giọng nói chậm rãi nhưng đầy uy nghi.

Sau lưng họ là một con đường bậc thang bằng đá uốn lượn, dẫn thẳng lên đỉnh núi, nơi thấp thoáng một tiểu đạo quán ẩn hiện giữa sắc xanh tươi của cây cối.

Sau tầm một chén trà, ông lão quay người lại, dặn dò Đinh Vũ:

"Tiểu Nhị, con hãy đi theo Trùng Vân đạo trưởng. Ở đạo quán nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, đạo trưởng bảo gì thì làm nấy. Đợi vài năm nữa, khi linh dịch qua đi, ông ngoại sẽ đến đón con về nhà."

Nói xong, ông lão lại nói vài lời cảm ơn với đạo sĩ, sau đó trao cho ông ta một gói đồ nặng trĩu, rồi mới chầm chậm xoay người rời đi.

Đinh Vũ nhìn bóng dáng ông lão khuất dần, trong lòng ngổn ngang trăm mối suy tư.

Trên đường đi, hắn đã biết được từ ông ngoại vì sao mọi người lại sợ Linh dịch đến vậy.

Thì ra, cứ khoảng hơn mười năm một lần, Hoàng Thạch Thành sẽ ra lệnh cho các làng xã trực thuộc điều động một lượng lớn nam đinh để khai phá những vùng đất hoang kỳ lạ.

Đất ở những nơi này cứng vô cùng, phải dùng đến những nông cụ đặc chế hạng nặng, việc khai hoang vô cùng gian khổ, thậm chí có thể làm suy kiệt sức khỏe của những người tham gia. Thời gian lao dịch có khi ngắn thì ba bốn tháng, lâu thì hơn nửa năm.

Nếu không phải vì phần thưởng hậu hĩnh từ Hoàng Thạch Thành, thì người trưởng thành bình thường khó mà chịu nổi.

Điều kỳ lạ là, sau khi khai hoang xong, những vùng đất này sẽ bị phủ thành chủ phái người canh gác cẩn mật, không cho dân thường lại gần.

Người ta nói rằng trên những mảnh đất đó trồng một loại lúa đặc biệt, mỗi mười năm mới thu hoạch một lần, loại lúa này dành riêng cho các quyền quý, và nghe đồn rằng ăn vào sẽ trường thọ. Nhưng chẳng ai biết lời đồn này có thật hay không.

Ngoài ra, từ ông ngoại, Đinh Vũ còn biết rằng các làng xã thuộc quyền quản lý của Hoàng Thạch Thành có đến hàng trăm nơi, còn bên ngoài những khu vực đó thì hoàn toàn hoang vu, không bóng người, và dường như có những quái vật, thú dữ xuất hiện.

Ngay cả ông ngoại hắn cũng không biết gì về triều đình hay quan phủ.

Đinh Vũ cảm thấy khó hiểu, nhưng nghĩ lại thì ông ngoại hắn cũng chỉ là một thợ săn, chưa bao giờ rời khỏi khu vực quanh làng Vương Gia, nên cũng không thể biết được thế giới bên ngoài thực sự ra sao.

Có lẽ chỉ những người có chức vụ tại Hoàng Thạch Thành mới nắm được chút ít thông tin về thế giới này.

Ngoài những điều đó ra, Đinh Vũ không phát hiện ra thế giới này có sự khác biệt lớn nào với Lam Tinh, và việc có sự xuất hiện của Phật giáo, Đạo giáo cũng không làm hắn ngạc nhiên.

Có lẽ thế giới này thực sự có một mối liên hệ sâu xa với Lam Tinh, như Tiến sĩ Trần và các nhà khoa học đã suy đoán.

Nhưng việc vừa mới đến dị giới chưa bao lâu đã phải làm đạo đồng khiến Đinh Vũ cảm thấy có chút bất lực, hắn chỉ hy vọng đồ ăn trong đạo quán có thể ngon hơn ở nhà.

"Thôi, đừng nhìn nữa. Đi theo ta lên núi. Đợi đến khi ta ghi tên con vào sổ của đạo quán, lúc đó con mới chính thức là người của quán này." Trùng Vân đạo trưởng nhìn Đinh Vũ, lạnh nhạt nói.

"Vâng, cảm ơn đạo trưởng."

Đinh Vũ vội vàng cúi đầu hành lễ.

"Tuổi tuy còn nhỏ nhưng cũng biết lễ nghi! Bình thường vào thời điểm này, đạo quán sẽ không nhận thêm người nữa. Nhưng ông ngoại con đã giúp ta một việc lớn khi tìm được thứ ta cần, nên lần này mới đặc cách cho con vào đạo quán với danh nghĩa đạo đồng. Đạo hiệu của con sẽ là"Thu Diệp

", sau này cứ gọi ta là"Quán chủ. Trùng Vân đạo trưởng có chút ngạc nhiên, nhìn lại thiếu niên trước mặt một lần nữa, rồi nói bằng giọng điệu thản nhiên.

"Vâng, thưa Quán chủ."

Đinh Vũ cung kính đáp.

Trùng Vân đạo trưởng gật đầu, quay lưng bước lên con đường núi.

Đinh Vũ nhanh chóng theo sau.

Sau khoảng thời gian cháy hết một nén nhang, Đinh Vũ và đạo trưởng đã đến đỉnh núi. Trước mắt hiện ra một đạo quán nhỏ chiếm diện tích chỉ tầm hai, ba mẫu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!