Chương 29: Lam Sơn tứ hung

Một tiếng hét thảm bỗng vang lên giữa không gian, âm thanh ấy vô cùng quen thuộc, dường như là của tên đầu đà.

"Tên nào? Các ngươi là ai?" Giọng nói phẫn nộ của lão giả họ Phùng truyền ra từ chỗ lá cờ trấn hồn.

Vương Vũ lập tức bật dậy, quay đầu nhìn về phía vụ nổ.

Sau khi làn khí tán đi, bóng dáng khổng lồ của con Uế Cốt Ngư đã biến mất, màn sáng xám bao phủ tàu cũng tiêu tan, nhưng ngay giữa boong lại xuất hiện hai bóng người, một cao một thấp.

Bóng cao là một đạo sĩ trông như bệnh nhân tuổi chừng ba mươi, khoác áo đạo bào màu xám có họa tiết bát quái, sau lưng đeo một thanh trường kiếm, tay cầm một chiếc đèn lồng trắng rách nát.

Người lùn đứng cạnh là một lão gù đầy nếp nhăn, cặp mắt ti hí, tóc tết thành lọn nhỏ xám, đeo một túi da đen bên hông, trên hai cánh tay đeo vòng vàng, ánh mắt độc ác quét nhìn mọi người.

"Thủ đoạn không tệ, dám ẩn trong con dị chủng Uế Cốt Ngư để lẻn lên thuyền rồi ra tay phá hoại Trấn Hồn Pháp Khí." Phùng lão nhìn hai người lạnh lùng nói, trên Trấn Hồn Phiên bên cạnh đã xuất hiện nhiều vết nứt, rõ ràng không còn dùng được nữa.

Vương Vũ nhanh chóng nhìn quanh, phát hiện hầu hết thủy thủ đã bị hạ gục, còn các tu sĩ có pháp bảo hộ thân cũng đa phần bị thương, ai nấy đều sợ hãi.

Cú tự bạo vừa rồi của dị chủng Uế Cốt Ngư có uy lực vượt xa tưởng tượng, nếu không phải nhờ bản năng của những ngày quân luyện học đường, hễ nghe thấy tiếng nổ là lập tức lăn xuống đất, có lẽ hắn cũng không thoát nạn.

Giờ đây, Âm phu nhân đứng không vững, hai con hắc khuyển khổng lồ của bà ta nằm bất động dưới chân, đầy thương tích. Dư Bân Thiên mặt trắng bệch, chiếc gương đồng nhỏ đi một vòng và tối sầm đi.

Vợ chồng trẻ nhà Hoàng gia vẫn đứng cạnh nhau, nhưng vai người chồng đang tuôn máu, còn lớp bảo hộ lam quang đã tan biến. Chỉ riêng thiếu niên đeo mặt nạ vẫn đứng vững, tay cầm thêm một chiếc thước ngắn màu vàng che trước ngực, ánh mắt sắc lạnh, dường như không hề bị thương.

Thảm nhất là đầu đà, người đứng gần vụ nổ nhất. Hai cánh tay hắn cầm chặt thiền trượng đã rách nát, cơ thể dường như bị nghiền nát đến mức lộ cả xương trắng, mắt trái bị găm chặt bởi một mảnh xương từ con cá.

Một mắt còn lại đỏ rực căm hận nhìn hai kẻ mới xuất hiện.

"Phá hoại thân thể ta, cắt đứt đạo mệnh của ta, ta phải giết bọn bây!" Đầu đà gầm lên, không đợi hai kẻ kia trả lời Phùng lão, hai tay hắn bừng sáng sắc vàng, ném mạnh cây thiền trượng về phía hai kẻ đó.

Hắn miệng lẩm bẩm chú ngữ, phía sau dần hiện lên hai cánh tay vàng ảo ảnh, bốn tay cùng đồng loạt điểm vào chiếc thiền trượng đang lao tới.

Rầm!

Chiếc thiền trượng nổ tung trên không ngay phía trên hai kẻ kia, tung ra chất lỏng xanh biếc nồng nặc mùi tanh hôi, bao trùm toàn bộ boong tàu.

"Ồ, là độc huyết của song vĩ lang, thứ này tốt đấy, không thể lãng phí như vậy được." Lão gù cười nham hiểm, chiếc túi da đen bên hông bay vút lên không, phóng ra làn ánh sáng trắng cuốn hết đám chất lỏng xanh vào trong, rồi quay trở lại bên người hắn.

"Cuối Luyện Khí kỳ, Tiểu Càn Khôn túi! Ngươi là Càn Khôn Tử, một trong Lam Sơn Tú Hung!" Phùng lão trông thấy cảnh ấy, đồng tử co lại, gọi rõ tên kẻ lùn.

Lam Sơn Tú Hung!

Nghe thấy danh xưng này, sắc mặt các tu sĩ đều biến đổi.

Đầu đà vừa ra tay lập tức khựng lại, mặt cắt không còn giọt máu.

Ngay khi đó, bóng đạo sĩ bệnh tật khẽ lay động, tay cầm đèn thoắt một cái đã đến trước mặt đầu đà. Thanh trường kiếm không biết từ lúc nào đã nằm trong tay kia của hắn, một vầng trăng khuyết ánh lên trên lưỡi kiếm, bổ xuống chỗ đầu đà.

Tha mạng!

Đầu đà kinh hoàng, hai cánh tay tỏa sáng ánh vàng đưa lên đỡ đòn, ảo ảnh hai cánh tay sau lưng cũng đồng thời phát lực đẩy lên, tạo nên một cơn gió lớn.

Vầng trăng khuyết đột nhiên sáng rực, kích thước phóng đại bao phủ cả cơ thể đầu đà.

Ánh sáng lấp lánh qua đi, đầu đà đã nằm bất động giữa vũng máu, thân thể không đầu, hai tay bị chém thành bốn phần vương vãi bên cạnh.

Một tu sĩ Luyện Khí trung kỳ lại không đỡ nổi một kiếm của tên đạo sĩ kia. Các tu sĩ xung quanh kinh hãi lùi xa.

"Kiếm khí nhập giai Lạc Nguyệt Kiếm! Hắn chính là Lạc Nguyệt Đạo Nhân, quả thật là Lam Sơn Tú Hung!"

Một tu sĩ già mặc áo nông dân đứng bên mép tàu kêu lên thất thanh, lăn mình nhảy xuống sông định trốn vào làn nước đen.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!